THẬP NIÊN 60 NUÔI CON Ở ĐẠI VIỆN


Liễu Tố Tố hoảng sợ không kịp hỏi vì sao Hàn Trình lại bị ong đốt, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Vốn dĩ Hàn Tú Tú cũng muốn đi, nhưng ở không có ai, nó muốn báo tin cho nương biết nên mới ở lại.
Đến khi Liễu Tố Tố và Hàn Tú Tú chạy tới bệnh viện, liền thấy một đứa nhỏ mặt sưng như cái bánh bao, nói là bánh bao còn là nói giảm rồi, không chỉ mặt sưng mà mí mắt cũng sưng húp thành cục, mắt cũng mở không nổi.
Liễu Tố Tố vừa đau lòng vừa giận, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Dì hai vừa tiễn bác sĩ đi, thấy cô nhíu chặt mày liền nói: “Tố Tố, bác sĩ nói không nghiêm trọng lắm, do Tiểu Trình tuổi còn nhỏ, thịt lại mềm nên nhìn mới doạ người như vậy, tiêm xong về uống thuốc, qua hai ngày là khoẻ thôi.”
Hàn Trình đã ngủ, Liễu Tố Tố gật đầu, hạ giọng nói: “Dì hai, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?”
Chuyện này dì hai cũng không rõ, vẫn phải để mấy đứa nhỏ cùng kể mới biết sự thật.
Mấy ngày nay ngày nào cũng được ăn thịt làm Hàn Trình vui vẻ cực kỳ, đi học cũng rất tích cực, có bạn học hỏi nó vì sao vui vẻ như vậy, Hàn Trình liền đáp: “Có thịt ăn sao lại không vui?”
“Mỗi ngày nương tôi đều nấu thịt, đặc biệt là tóp mỡ nương tôi làm, thơm cực!” Cậu bé Xuyên Tử chơi thân với Hàn Trình cũng nói.
“Giờ các cậu có thịt ăn vui vẻ, nhưng nếu ăn hết thịt rồi thì sao?”
Câu hỏi này quả thực vô cùng chí mạng, vừa nói xong Hàn Trình cùng Xuyên Tử đều trầm mặc.
Hàn Trình đột nhiên nhớ nương từng nói, chỗ thịt này để không được lâu nên mỗi ngày đều có thịt ăn, nhưng ăn hết thì không còn nữa, thịt phải cất vào trong hầm dự trữ, đến tết mới được ăn tiếp.
Tưởng tượng đến cảnh chỉ được ăn hai lần thịt một tháng như trước đây, Hàn Trình thương tâm sờ sờ bụng nhỏ.
Dạo này được ăn ngon, nó còn đang vui vì bụng đã béo trở lại, nhưng chắc không giữ được nữa rồi!
Xuyên Tử nghĩ ngợi một lát, hỏi các bạn: “Hay là bọn mình lên núi tìm đồ ăn đi, biết đâu bắt được gà rừng chim sẻ đấy?”
Hiện tại có rất nhiều người lên núi săn thú, dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, trong nhà không còn đồ ăn, núi chính hy vọng duy nhất của bọn họ.

Cũng may núi trong quân khu rất lớn, liên miên trập trùng, tuy là không thể đi vào quá sâu nhưng ở bên ngoài cũng có thể thu hoạch được một ít.
Hôm qua cha Xuyên Tử còn bắt được hai con chim sẻ, Xuyên Tử nghĩ, bọn nó không bắt nổi lợn rừng, nhưng nhặt trứng chim gì đó thì vẫn có khả năng.
Hàn Trình cùng một cậu bé khác nghe đến đây liền bắt đầu rục rịch trong lòng.
Cậu bạn ngồi phía trước cũng nói: “Vậy không thể nói cho cha nương biết đâu, họ mà biết sẽ không cho bọn mình đi.”
Hàn Trình không Hiểu: “Vì sao?”
“Cậu bị ngốc à, cha nương lúc nào cũng cảm thấy cái này không an toàn, cái kia không an toàn, thật ra họ không biết chúng ta rất lợi hại, lên núi xuống nước, không gì không làm được!”
Hàn Trình ngẫm lại thấy cũng đúng.
Tuy nương cho phép nó lên núi nhặt trứng bắt chim sẻ, nhưng mỗi lần đều dặn nó thể đi xa, nhưng đồ ở những chỗ thường đến đều bị người ta lấy hết rồi, nào còn đến lượt nó?
“Hàn Trình, có đi không?” Xuyên Tử hỏi.
Không đi không có thịt ăn đâu à!
Hàn Trình hung hăng gật đầu: “Đi!”
Nếu nó tìm được thịt, nương chắc chắn sẽ rất bất ngờ!
Hiện tại mỗi ngày đều phải đi học, cho nên thừa dịp buổi chiều sau khi tan học về nhà, lúc lên núi cắt cỏ Hàn Trình cố gắng làm nhanh cho xong việc của mình, cất liềm vào sọt sau đó đi tìm Tiểu Lộ: “Anh cả, em làm xong rồi, em đi tìm đám Xuyên Tử chơi nhá.”
Hàn Trình tuổi nhỏ ham chơi, nhưng chỉ cần nó làm xong việc, Liễu Tố Tố sẽ không cấm đi chơi, mấy đứa nhỏ khác cũng vậy, làm xong việc rồi muốn làm gì thì làm.

Tiểu Lộ gật gật đầu: “Ừ, đừng chạy loạn đấy.”
Hàn Trình vội đồng ý, nhưng chỉ một lát sau nó lại cùng đám Xuyên Tử trộm chạy lên núi.
“Nhanh lên nhanh lên, nương tôi nói trước 6 giờ nhất định phải về nhà.” Hàn Trình dặn các bạn.
Xuyên Tử cũng gật gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, nó cũng muốn trở về trước giờ ăn cơm.
Cứ như vậy, một hàng bốn củ cải nhỏ bắt đầu hành trình gian nan “tìm thịt”.


Thời gian tìm mỗi ngày cũng không lâu, trước 6 giờ sẽ về nhà, bởi vì Hàn Trình trước đây cũng như vậy nên có thể an toàn giấu diếm mọi người trong nhà.
Thấy không ai phát hiện hành động của mình, Hàn Trình càng an tâm, mỗi ngày đều tích cực tìm thịt.

Nhưng thịt nào dễ tìm như vậy, những con vật dễ bắt đã sớm bị người khác bắt hết rồi, bận rộn mất 4 ngày, mấy đứa nó vẫn không thu hoạch được gì.
Tới ngày thứ 5, do là vào thứ bảy, có thể đi chơi lâu hơn một chút nên mấy đứa nó quyết định mạo hiểm lên núi lần nữa.
Xuyên Tử nói: “Đi về hướng đông đi, nghe cha tôi nói bên đó có chim sẻ!”
“Được!”
Hàn Trình và 2 đồng bọn vội đuổi theo.
Cũng không biết có phải lần này may mắn hay không, bọn nó thật đúng là phát hiện ra hai con chim sẻ đang đậu trên cành cây, Hàn Trình từng học cách bắn chim sẻ lúc ở quê, phản ứng đầu tiên là giương ná nhắm bắn.
Xuyên Tử cũng thấy chim sẻ, giơ ná lên.
Hai tiếng “bịch” vang lên cùng một lúc, Hàn Trình thấy cục đá mình bắn suýt nữa bắn trúng con chim thì rất tiếc nuối, có một đứa nghi hoặc hỏi: “Các cậu có nghe thấy không, có tiếng gì kì quá?”
Tiếng động kì quái?
Hàn Trình vừa định nói không có, đột nhiên tiếng “vo ve vo ve” truyền đến.
“Chạy mau! Là ong mật đấy!”
Hàn Trình quay đầu nhìn lại, trên mặt đất thế mà có một cái tổ ong bị rớt, hẳn là Xuyên Tử bắn trúng, tất cả bọn nó đều chăm chăm đi tìm chim sẻ, căn bản không ai chú ý đến tổ ong này.
“Á á a Xuyên Tử, thằng đần này sao lại bắn trúng tổ ong cơ chứ!”
Xuyên Tử cũng không ngờ tay mình lại thối đến vậy, chỉ là hiện tại cũng không phải lúc để nói chuyện này: “Chạy nhanh lên!”
Mấy đứa nhỏ chạy vọt về hướng chân núi, đầu Hàn Trình đột nhiên nhảy số: “Chạy tách nhau ra!”
Tất cả chạy cùng một hướng, chết là cái chắc!
Tốt xấu gì bọn nó cũng trèo đèo lội suối cả ngày, chân cẳng chạy rất nhanh, hơn nữa bọn nó cũng chuyên chọn chỗ có nhiều cây mà chạy nên vẫn an toàn.
Chỉ có Hàn Trình bị đốt hai nốt lên cánh tay, bị đau nó muốn dùng tay xoa xoa, nhưng nhớ ra Hàn Cẩm từng nói, ngòi ong vẫn còn ở trong người nên mới đau như vậy, ngay lập tức nó không dám sờ vào nữa.
Nói không chừng vốn dĩ ngòi ong chỉ ở thịt mà thôi, lỡ nó sờ vào khiến ngòi chui vào người thì sao?
Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ!
Hàn Trình chưa gặp tình huống này bao giờ, muốn chạy ngay về nhà tìm nương, nhưng chạy không được hai bước, nó lại dừng lại.
“… Anh hai nói bị ong đốt sẽ có ngòi trong người, nhưng anh ấy cũng nói bên trong tổ ong có mật ong!”
Lúc Hàn Cẩm học bài về ong mật, Hàn Trình nghe được liền ở bên cạnh hỏi hai câu, hoá ra mật ong rất ngọt, còn ngon hơn cả kẹo!
Hàn Trình nhớ đến con chim sẻ mình bắn trượt, lại nhớ đến mật ong ngọt ngào, trong lòng có chút ngứa ngáy, cuối cùng nó thở hổn hà hổn hển chạy ngược trở lại, nhặt nửa tổ ong rơi dưới đất lên.
Tổ ong trên cây không nhỏ, nhưng sức Xuyên Tử không lớn, dùng ná chỉ bắn rơi một phần tổ ong lăn xuống mặt cỏ.

Lúc rơi xuống, ong mật từ trong tổ túa ra đuổi theo bọn nó, Hàn Trình cứ tưởng tất cả ong đều đã bay hết, chạy tới đưa tay cầm tổ ong lên, nó muốn nhìn xem bên trong có gì, ai ngờ thế mà lại có cá lọt lưới!
Đột nhiên có hai con ong từ bên trong bay ra, hung hăng đốt lên mặt Hàn Trình hai cái.
Hàn Trình đau đớn kêu áu áu: “Nương!...!Huhu...!Nương!!!”
Nó vừa chạy vừa khóc trông cực kì đáng thương, nhưng tay vẫn nắm chặt tổ ong không buông.
———
“… Tiểu Trình về đến nhà làm dì đem sợ muốn chết, chạy vội đưa thằng bé đến bệnh viện.” Dì hai nói xong, trong lòng vẫn còn sợ không thôi.
Dù gì đó cũng là ong, nếu đen đủi đụng phải ong vò vẽ thì đúng là tạo nghiệt mà!
Dì hai muốn nhắc lại lời dặn dò của bác sĩ, lại phát hiện sắc mặt Liễu Tố Tố rất kém, “Tố Tố, làm sao vậy?”

Dì hai tưởng Liễu Tố Tố quá lo lắng cho Hàn Trình, vội nói: “Đừng lo lắng, bác sĩ nói không phải vấn đề lớn, trẻ con hồi phục nhanh lắm, chờ thằng bé khoẻ lên con lại phạt nó là được!”
Liễu Tố Tố đúng là lo lắng cho Hàn Trình, nhưng lúc này cô không chỉ lo lắng, mà còn có sợ hãi.
Cô thật sự rất sợ.
Từ lúc vào bệnh viện, nhìn thấy Hàn Trình nhắm chặt hai mắt thống khổ, cô đột nhiên nghĩ tới tình tiết trong quyển sách kia.
Cô không đọc quyển sách đó, không biết đến tột cùng đã chuyện gì xảy ra, cô chỉ nhớ rõ mấy câu đồng nghiệp từng nói.
Hàn Trình quá mức ham chơi, tính tình lại nóng nảy, cá cược với người khác, ngã từ trên núi xuống bị gãy chân.
Theo nguyên tác, năm Hàn Trình 5 tuổi sẽ bị gãy chân, Liễu Tố Tố vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, ngày Hàn Trình mừng sinh nhật 5 tuổi cô rất cẩn thận, chỉ sợ giẫm lên vết xe đổ.

Nhưng Hàn Trình một năm lại một năm lớn lên, cốt truyện không xảy ra, vẫn giống như những đứa trẻ khác, có thể nhảy có thể chạy, trên mặt vĩnh viễn tràn ngập ánh mặt trời.
Lúc này Liễu Tố Tố mới dám yên tâm, cho rằng vậy là có thể tránh thoát tai hoạ kia, nhưng không ngờ hôm nay, một ngày bình thường như bao ngày khác lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn thế này.
Liễu Tố Tố chỉ cảm thấy vừa tức vừa giận, không chỉ giận Hàn Trình, cô còn giận chính mình.

Cô không nên bởi vì gần đây bận quá mà bỏ bê chăm sóc thằng bé.

Nếu cô có thể dành ra một chút tâm tư quan sát Hàn Trình, chắc chắn đã sớm phát hiện ra nó bất thường.
“Người nhà Hàn Trình có ở đây không, đến lấy thuốc.”
Giọng hộ sĩ vang lên, dì hai vội lên tiếng, chỉ có thể đi trước.
Liễu Tố Tố có chút vô lực ngồi trên ghế, bộ dáng không nói một lời làm mấy đứa nhỏ có chút sợ hãi.
Đây vẫn là lần đầu tiên nương ở trước mặt bọn nó suy sụp đến vậy.
Lúc bọn nó chuẩn bị tiến lên nói chuyện thì Hàn Liệt nhận được tin tức chạy tới, anh đã biết tình hình từ chỗ Tiểu Lộ, nhìn thoáng qua Hàn Trình, lại nhìn sang Liễu Tố Tố ở bên cạnh.
“Tố Tố?” Hàn Liệt gọi một tiếng, Liễu Tố Tố không trả lời, anh vươn tay nắm lấy tay cô, lại phát hiện tay rất lạnh.
“Hàn Liệt.”
Hàn Liệt biết là vợ lo lắng, nhẹ giọng an ủi cô, anh nói rất nhiều, Liễu Tố Tố cũng không trả lời, anh cho rằng cô vẫn chưa yên lòng, lại nói:
“Lúc tới anh gặp được bác sĩ, ông ấy nói không có chuyện gì lớn.

Em đừng sợ, lúc trước có người lên núi cũng bị ong đốt, tiêm xong là khoẻ liền.”
Anh còn tưởng Liễu Tố Tố sẽ tiếp tục trầm mặc, cô lại đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh nói cái gì?”
Hàn Liệt hơi giật mình, nhắc lại lời vừa rồi: “Là hai đứa nhỏ nhà đoàn trưởng Thạch, hai năm trước lên núi cũng bị ong đốt, còn đốt trúng mí mắt, qua hai ngày là khỏe.”
Lần này Liễu Tố Tố rốt cuộc cũng hạ được cục đá đang treo trong lòng.
Đúng vậy, bị ong đốt và ngã gãy chân không giống nhau, chỉ cần tiêm rồi uống thuốc hai ngày là khỏi.

Hàn Trình còn nhỏ, sức khỏe cũng không tồi, sẽ khỏe lại nhanh thôi.
Liễu Tố Tố thở dài, gật gật đầu.
Sau khi tiêm xong, Hàn Liệt liền ôm Hàn Trình về nhà.
Nó rõ ràng là rất khó chịu, dù ngủ mơ nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, khuôn mặt sưng tấy như cái bánh bao, trông đáng thương cực kỳ.
Cơm chiều là dì hai làm, Liễu Tố Tố không ăn được mấy miếng, cô còn phải làm việc, nhưng cũng không rời khỏi Hàn Trình, ngồi trên giường đất viết viết vẽ vẽ.

Tiểu Lộ lặng lẽ đi tới: “Nương.”
Liễu Tố Tố quay đầu lại hỏi: “Con buồn ngủ à?”
Tiểu Lộ lắc đầu, nó vừa làm xong bài tập, còn chưa đến giờ đi ngủ: “Nương, cái này là cha làm.”
Nói xong nó đưa qua một cái chén, bên trong chính là mật ong vàng nhạt.
Liễu Tố Tố kinh ngạc: “Thật sự có mật à?”
Mật ong mùa thu không nhiều như mùa hè, cũng là Hàn Trình may mắn, nửa tổ ong nó nhặt về thế mà có mật ong.
“Xem ra không uổng công em trai con bị thương.” Liễu Tố Tố vừa giận vừa buồn cười nói.
Tiểu Lộ cũng thấy bất đắc dĩ, nó cúi đầu nói: “Nương, con xin lỗi, là con không trông Tiểu Trình, nếu con phát hiện sớm một chút, em ấy sẽ không bị thương.”
Tiểu Lộ vẫn luôn tự trách trong lòng, cơm cũng không ăn được mấy, chỉ sợ Hàn Trình xảy ra chuyện.
Liễu Tố Tố ngồi dịch vào trong, ôm Tiểu Lộ vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Sao lại trách con được, vốn dĩ Tiểu Lộ giúp nương trông các em là đã rất ngoan rồi, Tiểu Trình ham chơi nên mới bị như vậy, mọi người lại không thể một ngày 24 giờ đều trông nó, dù hiện tại có thể bên, nhưng sau này trưởng thành nó chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”
Tiểu Lộ hiểu chuyện, nhưng Liễu Tố Tố sẽ không xem việc thằng bé hiểu chuyện là điều đương nhiên.
Cô cầm muỗng xúc mật ong, đưa lên miệng Tiểu Lộ: “Ngọt không?”
Tiểu Lộ theo bản năng liếm một cái: “Ngọt ạ.”
Tiểu Trình nhất định sẽ thích.
“Vậy là tốt rồi, đây coi như là quà xin lỗi của Tiểu Trình vì làm anh Tiểu Lộ lo lắng nhé.” Liễu Tố Tố cười nói.
Lúc đầu Tiểu Lộ còn không hiểu, đến ngày hôm sau nó nhìn thấy nương đến Cung Tiêu Xã mua một túi bột mì, vừa trở về liền bắt đầu nhào bột thì có chút nghi hoặc nhìn nhìn thời gian, giờ này vẫn còn chưa tới giờ ăn cơm mà.
Liễu Tố Tố cũng không lập tức giải thích, nhào bột xong thì gọi Hàn Tiền một tiếng: “Tiểu Tiền, con nhóm lửa bên ngoài đi.”
Hàn Tiền đi làm ngay.
Mà Liễu Tố Tố ở bên này chia cục bột thành từng cục nhỏ giống màn thầu, bên trong còn cho thêm một chút sữa mạch nha, nhưng nhiều hơn màn thầu một bước—— Liễu Tố Tố lấy mật ong trong ngăn tủ ra, trộn cùng đường cát trắng và mè trắng, quết lên vỏ bánh một lớp dày, tiếp theo thả tất cả vào nồi chiên.
“Nương, đây là món gì ạ?” Hàn Tiền tò mò hỏi.

“Màn thầu mật ong, là mật ong mà Tiểu Trình nhà chúng ta mang về, lát nữa nếu thấy ngon thì nhớ đi cảm ơn Tiểu Trình biết không?” Liễu Tố Tố cười nói.
Không biết có phải ảo giác hay không, Hàn Tiền cảm thấy nương tuy là đang cười nói nhưng nghe lại có chút dọa người.
Rất nhanh nó liền biết không phải nó suy nghĩ nhiều, bởi vì sau khi màn thầu chín, mùi thơm kia ngay cả Hàn Trình đang nằm dưỡng thương trên giường cũng bị hấp dẫn đến.
Tình trạng hôm nay của Hàn Trình đã tốt hơn nhiều, mặt đã bớt sưng, chỉ là hôm qua bị một con ong đốt vào miệng nên nói chuyện hơi bị ngọng, sau khi thấy màn thầu vàng ruộm rực rỡ, nước miếng của nó cũng suýt chảy xuống: “Nươn, thơm quá!”
Liễu Tố Tố cười tủm tỉm nhìn nó: “Đương nhiên là thơm rồi, đây là mật ong con vất vả mang về mà.”
Hàn Trình sửng sốt, ngay sau đó cười tủm tỉm.
Từ hôm qua đến giờ nó vẫn luôn lo là nương sẽ tức giận, thấp thỏm sợ bị nương đánh mông, giờ nương nói như vậy, là không giận nó đúng không?!
Hàn Trình thở phào, vươn móng vuốt chuẩn bị ăn màn thầu mật ong, kết quả nương lại cầm rổ màn thầu để lên mâm.
Hàn Trình:???
Liễu Tố Tố như thể không nhìn thấy động tác của Hàn Trình, gọi mấy đứa nhỏ khác: “Nào, mọi người ăn đi, màn thầu mật ong này phải ăn nóng mới ngon.”
Trong mâm có tổng cộng bảy cái màn thầu, Hàn Liệt hôm nay đến bộ độ không ở nhà, trong nhà vừa lúc có bảy người, Hàn Trình còn tưởng là mình cũng được một cái, nhưng khi mỗi người đều được chia một cái, cái cuối cùng nương lại cầm nốt.
Hàn Trình càng thêm nghi hoặc.
Nương… đang muốn làm gì vậy?
“Nươn...” Sợ nương không thấy mình, Hàn Trình vội gọi một tiếng.
Liễu Tố Tố lại như không nghe thấy, hỏi Hàn Tiền: “Tiểu Tiền, màn thầu có ngon không?”
Mới đầu Hàn Tiền còn muốn suy nghĩ xem nương muốn làm gì, nhưng lúc này nó đã bị màn thầu hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, hung hăng gật đầu: “Ngon lắm ạ! Siêu siêu ngon!”
Thật sự rất ngon.
Mấy ngày nay đều được ăn thịt, tuy không ngấy nhưng mọi người ngược lại càng muốn ăn lương thực tinh.
Ngày thường Liễu Tố Tố làm màn thầu đã rất ngon rồi, vừa mềm vừa thơm, còn có mùi sữa mạch nha hoặc là sữa bò, ngon hơn cả bán màn thầu bán trong nhà ăn nữa.
Mà hôm nay, màn thầu càng thêm mỹ vị, bởi vì nó được chiên.
Liễu Tố Tố cố ý chiên bằng dầu ngô, mùi nhẹ, không bị lẫn vị, ngon hơn dầu hạt cải và dầu đậu phộng.
Màn thầu được phủ một lớp mật ong, lại chiên trong dầu lập tức hình thành một lớp kẹo giòn giòn, một cắn miếng sẽ cảm nhận được vị ngọt của mật và mùi thơm của hạt mè, vỏ bánh vàng giòn, cắn xuống có cảm giác gãi đúng chỗ ngứa.
Đừng nói là trẻ con, ngay cả dì hai cũng cảm thấy thơm ngon vô cùng.

“Ngon quá trời, còn ngon hơn cả thịt nữa!” Hàn Tiền chỉ dám cắn từng miếng nhỏ, sợ ăn nhanh sẽ hết.
“Đương nhiên là ngon rồi, nương tốn nhiều tâm tư lắm đấy, thấy cái gì đây không, đây chính là chút dầu ngô cuối cùng của nhà ta, chiên bằng dầu ngô màn thầu mới đủ thơm.” Liễu Tố Tố nói xong nhìn thoáng qua Hàn Trình đang nuốt nước miếng.
“Còn cả màn thầu nữa, giờ bột mì rất đắt, về sau ngoài ngày lễ ngày tết, nương sẽ không mua bột mì, cho nên cũng sẽ không còn màn thầu đâu.” Cô lại nhìn thoáng qua, rất tốt, ánh mắt của đồng chí Hàn Trình bắt đầu đăm đăm rồi.
“Quan trọng nhất là mật ong này, em trai các con phải mạo hiểm mang về, bằng không sao chúng ta có thể ăn được món ngon ngư vậy.” Lúc nói những lời này, Liễu Tố Tố quả thực nhịn không được cắn răng, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Thật không ngờ, con trai cô có thể vì một chút mật ong mà làm ra chuyện nguy hiểm như vậy, nếu ở bên ngoài bọn buôn người dùng đồ ăn ngon dụ dỗ nó, không cần nói thêm cái gì, củ cải nhỏ này đảm bảo sẽ ngoan ngoan đi theo.
Liễu Tố Tố hít một hơi, tỏ vẻ hung dữ: “Các con mau cảm ơn đồng chí Hàn Trình đi nào.”
“Cảm ơn Tiểu Trình nhá!” Mấy đứa Tiểu Lộ trăm miệng một lời.
Hàn Trình: “…”
Nhìn màn thầu càng ngày càng ít, lại nghe nương nói, Hàn Trình rốt cuộc nhịn không được.
Nó chạy đến chỗ Liễu Tố Tố, ôm chặt đùi nương: “Nươn, coan sai rồi! Con hông dám nữa!! Coan hông dám nữa đâu!”
Đám Tiểu Lộ: “…”
May quá, cuối cùng em trai ngốc cũng nhận sai rồi.
Đáng lẽ phải cảm thấy lo lắng, nhưng lúc này dì hai lại vui vẻ, nghĩ Tiểu Liễu nhất định rất biết dạy con, dì vẫy vẫy tay với mấy đứa Tiểu Lộ, bảo bọn nó theo mình về phòng trước.
Liễu Tố Tố để màn thầu lên mâm, hỏi: “Con sai rồi? Không, nương cảm thấy con không sai, Tiểu Trình nhà chúng ta rất dũng cảm, chiến đấu với ong để lấy mật, làm màn thầu mĩ vị cho cả nhà ăn cơ mà, con đúng là tiểu anh hùng!”
Bình thường được nương khen ngư vậy, Hàn Trình bảo đảm sẽ kiêu ngạo ưỡn bụng nhỏ, nhưng lúc này nó thật sự vui không nổi.
Sốt ruột không chịu được, nó lại kéo nương tay: “Nươn, coan sai rồi mà! Sau này coan không dám lừa nươn nữa, cũng không đi đến chỗ nguy hiểm, nếu gặp phải cái gì nguy hiểm, coan sẽ chạy ngay lập tức, không bao giờ tham ăn nữa...”
Hàn Trình sốt ruột, nói chuyện cũng trôi chảy không ít, nó hít hít cái mũi, lại nói: “Nương, nương tha thứ cho con một lần cuối cùng được không?”
Nói xong nó liền dùng cặp mắt đen lúng liếng nhìn Liễu Tố Tố.
Liễu Tố Tố rất giận cho nên mới cố ý làm ra chuyện này để Hàn Trình tự nhận thức được sai lầm, rốt cuộc điều làm nhóc tham ăn như Hàn Trình vui vẻ nhất là cho nó ăn, khổ sở nhất là không cho nó ăn, rất dễ xử lí.
Tuy nhiên ngoài dạy dỗ, cô cũng phải giải thích cho con hiểu.
“Nương đã nói rất nhiều lần, con muốn chơi, nương không cấm, nhưng nhất định phải chơi ở chỗ an toàn, cũng phải nói cho nương hoặc cha biết, hôm qua con chỉ là lên núi bắt chim sẻ, nếu về sau trộm xuống sông bơi lội, trèo lên núi không cẩn thận trượt chân ngã, con nghĩ mình còn có thể êm đẹp trở về hay sao?”
Hàn Trình muốn nói mình sẽ không đến những chỗ nguy hiểm đó, nhưng nhìn vào mắt nương, nó lại không dám nói tiếp, nương nói đúng, nếu bây giờ nương không dạy, về sau nó có lẽ sẽ càng ham chơi, đi đến đâu đó nguy hiểm không chừng.
“Còn có chuyện tổ ong, dù con thật sự rất muốn ăn, cũng phải trở về nói với người lớn, để người lớn đi cùng con, chứ không phải con một mình mạo hiểm.

Lần này con may mắn không bị làm sao, nếu con ong kia đốt phải mắt con, con sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy nương nữa!”
“Hu hu hu nương, con không dám nữa, về sau con sẽ nghe lời nương, ngoan ngoãn chăm chỉ không ham chơi!” Hàn Trình bị dọa sợ bổ nhào vào lòng Liễu Tố Tố khóc không ngừng.
Liễu Tố Tố thở dài, biết dạy dỗ đã đủ rồi, an ủi nó: “Được, nương tin con một lần, về sau nhất định phải ngoan biết không?”
Hàn Trình gật gật đầu nhỏ.
“Nhưng vẫn có trừng phạt, hai cái màn thầu này con không được ăn, còn bị trừ 20 ngôi sao nhỏ.” Liễu Tố Tố nói.
Hàn Trình hít hít cái mũi, càng muốn khóc hơn.
“Hai cái màn thầu cho con làm chủ xem đưa cho ai.” Liễu Tố Tố đẩy mâm cho nó, tuy Tiểu Trình rất đáng thương nhưng nói rồi không thể sửa.
Hàn Trình nhìn các anh chị đứng trong phòng, lại nhìn nhìn nương, cúi đầu nhỏ nói: “Cái màn thầu này nương và bà mỗi người một nửa, còn cái màn thầu này các anh chị chia đều, lần này là con bướng bỉnh làm mọi người lo lắng, con xin lỗi.”
Nói xong nó liền chạy vào phòng bếp, cầm dao ra cẩn thận cắt bánh.
Mấy đứa nhỏ trong nhà đều biết cắt rau, dùng đao cẩn thận một chút cũng không có việc gì, Liễu Tố Tố nhận lấy miếng bánh Hàn Trình, trên mặt lúc này mới lộ ra tươi cười: “Cũng không tệ lắm, đi đưa cho bà đi.”
Dù sao Hàn Trình cũng bị bệnh một hồi, tới buổi tối Liễu Tố Tố lại làm một mẻ màn thầu mật ong, buổi trưa Hàn Liệt không có ở nhà, lúc này cũng được ăn lần đầu tiên.
“Thức ăn hôm nay ngon vậy sao?” Hàn Liệt kinh ngạc hỏi, đã bao lâu rồi cả nhà không được ăn màn thầu làm từ lương thực tinh.
Hàn Tiền hóng hớt không chê lớn chuyện, cười nói: “Cha, cha còn phải cảm ơn Tiểu Trình đấy, nếu không nhờ em ấy, nhà chúng ta không được ăn ngon vậy đâu!”
Hàn Trình đang sung sướng ăn màn thầu, nghe Hàn Tiền nói liền run run, sợ nương nghe thấy lại muốn giáo huấn nó, “Anh đừng nói nữa, cha, cha nhanh ăn đi!”
Ăn rồi mà cha còn nói nữa!
Hàn Liệt cười ha ha, “Ừ, cha không nói nữa, những mà con phải nhớ kĩ bài học lần này đấy.”
“Con nhớ rồi ạ.” Hàn Trình cảm thấy cả đời này nó cũng không dám lừa nương lần hai.
Quá khủng bố!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi