THẬP NIÊN 60 NUÔI CON Ở ĐẠI VIỆN


Editor: Sweetie
Cũng may là hôm nay nhờ Lữ Linh Chi mua thêm ít nội tạng lợn về, bằng không không có cái gì để chiêu đãi bộ trưởng Triệu.

Chỉ là lúc này cũng không còn sớm, kho sợ không kịp, Liễu Tố Tố cố gắng đi nhanh, nhưng mới đi đến sân, còn chưa bước vào đã thấy Hàn Liệt đứng trên hành lang không biết là đang làm gì.
Bước lên hai bước mới thấy không chỉ có Hàn Liệt, còn có một người quen khác— Lý Tuyết.
Liễu Tố Tố đứng ở đúng chỗ khúc quẹo, cô có thể nghe được tiếng nói chuyện rõ ràng, chỉ cần cô không cố ý ló đầu ra, Hàn Liệt và Lý Tuyết đều không thể phát hiện.
Dù không có đam mê nghe lén góc tường, nhưng vai chính lại là Hàn Liệt, vậy khẳng định là không thể đi rồi.

Liễu Tố Tố dựa vào tường nhàn nhã nghe ngóng, cô ngược lại muốn xem xem Lý Tuyết muốn làm gì.
***
Lần này là Lý Tuyết cố ý tới tìm Hàn Liệt, lần trước sau khi gặp Liễu Tố Tố, cô ta tức giận bỏ chạy, bởi vì cô ta không thể tin, người mà cô ta khinh thường lại giỏi như thế.

Tuy lúc ấy Liễu Tố Tố còn đang nói chuyện cùng bộ trưởng Triệu, không có người nào chú ý tới, nhưng cô ta cảm thấy, những lời Liễu Tố Tố nói đều là trào phúng mình, cố ý nói cho mình nghe, trong lòng càng tức giận, lúc trở về còn suýt nữa ngã nhào.
Đến bệnh viện, sau khi bình tĩnh lại Lý Tuyết lại cảm thấy, dù Liễu Tố Tố lợi hại hơn mình một chút thì có sao, cô ta (Liễu Tố Tố) đối xử không tốt với Hàn Liệt, hai người họ chỉ là gia đình tái hôn, một cô gái kết hôn lần hai có thể so sánh với mình sao? Liễu Tố Tố tính cách thô tục, đến táo đưa cho Hàn Liệt cũng cướp đi mất, loại người này, không xứng với Hàn Liệt!
Trong lòng Lý Tuyết dao động kịch liệt, đúng lúc này có hộ sĩ đến kêu cô ta đi nghe điện thoại.

Nhận điện thoại mới biết nương cô ta gọi đến, lại thúc giục cô ta đi xem mắt, còn nói đã tìm cho cô ta một đối tượng rất tốt.

Sao có thể, người nọ có thể tốt hơn Hàn Liệt sao?
Bà Lý thấy Lý Tuyết không nói lời nào, lập tức hỏi∶ “Có phải con vẫn còn đang nhớ thương phó đoàn trưởng Hàn kia không?”
Lý Tuyết vẫn như cũ không nói lời nào.
Bà Lý biết trong lòng con gái nghĩ gì, thở dài∶ “Con đó, lúc trước nương đã nói, con thích cậu ta thì nói ra đi, kết quả con ghét bỏ người ta nhận con nuôi, hiện tại cậu ta kết hôn rồi con còn suy nghĩ cái gì?!”
Lý Tuyết đã thích Hàn Liệt từ mấy năm trước.

Cô ta nhận mình là ‘chiến hữu’ của anh cũng là do lúc còn ở quân khu cũ, có một lần anh bị thương, người băng bó vết thương lúc ấy chính là cô ta.

Sau này cô ta nghe đồng nghiệp nói, Hàn Liệt là quân nhân có tiền đồ nhất quân khu, không chỉ được sư trưởng coi trọng, còn có năng lực đứng số một.
Nhìn Hàn Liệt, Lý Tuyết cảm thấy chỉ có anh mới có thể xứng đôi với mình.

Cho nên sau khi Hàn Liệt được điều đến quân khu Tây Nam, Lý Tuyết cũng vội vàng nghĩ cách trình đơn xin đi theo.

Bà Lý biết chuyện này ngược lại cũng không mắng con gái, dặn Lý Tuyết có thích thì mau đi hỏi Hàn Liệt, nếu đồng ý thì hai người liền kết hôn.


Nhưng lúc Lý Tuyết tìm được cơ hội để hỏi, lại phát hiện Hàn Liệt xin phòng cho người nhà, đi hỏi mới biết anh đã nhận nuôi hai đứa nhỏ.

Tức khắc Lý Tuyết cảm thấy không vui, tuy cô ta thích Hàn Liệt nhưng cũng đâu muốn làm mẹ kế, cô ta đi tìm Hàn Liệt, bảo anh đuổi hai đứa nhỏ kia đi, kết quả Hàn Liệt chỉ kỳ quái nhìn cô ta, hỏi “Cô là ai?”, không đợi cô ta mở miệng trả lời đã bị người khác gọi đi mất.
Dưới cơn giận, Lý Tuyết mới đi đến địa phương khác giao lưu học tập, nghĩ chờ mình quay lại nhất định phải khiến Hàn Liệt hối hận, nhưng Hàn Liệt hối hận hay không thì cô ta không biết, bởi vì khi cô ta trở về, Hàn Liệt đã cùng người khác kết hôn rồi.
Bà Lý lớn tiếng quát∶ “Con đừng cố chấp nữa, còn rất nhiều người tốt, cứ ăn vạ người ta không bỏ làm gì! Người ta căn bản không thích con.”
“Sao nương biết anh ấy không thích con? Nhất định là anh ấy không rõ tâm ý của con thôi!”
Tâm tư Lý Tuyết vốn còn có chút dao động, bị bà Lý nói như vậy liền đưa ra quyết định, không nói thêm gì mà cúp điện thoại luôn.

Cô ta muốn đi tìm Hàn Liệt, để cho Hàn Liệt biết, chỉ có cô ta mới là tốt nhất, nói không chừng anh ấy hồi tâm chuyển ý thì sao!
Như vậy nghĩ, Lý Tuyết muốn lao đi tìm Hàn Liệt ngay, lại nhớ đến Hàn Liệt đi Tảo Trang làm nhiệm vụ, hiện tại qua cũng chỉ có thể gặp được Liễu Tố Tố đáng ghét kia, cô ta đành chờ mãi cho đến hôm nay Hàn Liệt trở về mới vội vàng đuổi tới.
Trên đường, Lý Tuyết suy nghĩ nửa ngày tìm lý do thoái thác, làm sao để Hàn Liệt hiểu tâm ý mình, kết quả tiến vào sân thì thấy Hàn Liệt đang ngồi cọ nồi!
Lý Tuyết bàng hoàng, Hàn Liệt là nam nhân đại trượng phu, sao có thể làm việc nhà, còn là việc trong phòng bếp! Nhất định là Liễu Tố Tố, nhất định là cô ta ép anh ấy làm!
Hàn Liệt đang chăm chú cọ nồi, thấy cô ta cũng ngạc nhiên hỏi∶ “Cô là ai?”
Anh hỏi như bậy, Lý Tuyết dù tức cũng không biết nên trả lời thế nào.
Lại là câu này! Lần trước gặp mặt cũng hỏi như thế, chẳng lẽ mặt mình khó nhớ vậy sao?
“… Em là Lý Tuyết, trước kia cũng ở quân khu Trung Nam, cũng là người gỡ thạch cao cho anh lần trước.”
Hàn Liệt nghĩ nghĩ.

Không phải trí nhớ của anh kém, xuất thân lính trinh sát, trí nhớ đều không chạy đi đâu được, chỉ là anh không nhớ rõ những người không quan trọng mà thôi.

Thế nên sau một hồi suy nghĩ anh đã nhớ ra cô gái này là ai, thậm chí còn nhớ rõ chuyện cô ta từng làm, nhíu mày hỏi∶ “Cô có chuyện gì sao? Lại đến bắt tôi đuổi hai đứa nhỏ đi?”
Hàn Liệt rất ít khi trào phúng người khác, nhưng chuyện này xác thật làm anh rất tức giận.
Hồi anh mới đón Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú về, hai đứa nó sức khỏe không tốt, Hàn Liệt chưa từng chăm con, sợ mình sơ sẩy nên dứt khoát dẫn bọn nó đi bệnh viện kiểm tra.

Kết quả có một cô gái tự nhiên chạy đến, yêu cầu anh phải đuổi hai đứa nhỏ đi, còn nói đây là vì tốt cho anh.
Lúc ấy hai đứa nhỏ vừa mới đến, sợ hãi mọi thứ xung quanh, sau khi Lý Tuyết nói lời này, ánh mắt nhút nhát rụt rè của hai đứa, cả đời này Hàn Liệt đều nhớ rõ.

Đó cũng là lần đầu tiên anh phát giận với người lạ, ôm hai đứa nhỏ xông cửa đi về.
Lý Tuyết nghẹn họng, có chút hoài nghi có phải Hàn Liệt cố ý làm khó mình không, mới nãy còn nói không quen biết, hiện tại lại gợi ra chuyện lúc trước?
Cô ta hít sâu một hơi∶ “Vì sao anh phải làm việc, tay anh mới khỏi không bao lâu mà!”
Hỏi vấn đề này càng kì quái hơn, anh làm việc nhà mình, nào cần lí do gì? Hơn nữa tay đã sớm khỏi, ở Tảo Trang đổ đê, khiêng bao cát vẫn thấy nhẹ nhàng đấy thôi.

Chỉ là việc này không cần phải nói cho người ngoài, Hàn Liệt buông nồi xuống, nghiêm túc nhìn cô ta∶
“Đồng chí Lý này, nếu không có việc gì, mời cô lập tức về cho.”

“Anh!”
Lý Tuyết sắp tức chết rồi, “Em là vì tốt cho anh, anh là phó đoàn trưởng đấy, sao Liễu Tố Tố lại ép anh làm việc, cô ta căn bản không thèm để ý đến anh!”
Hàn Liệt nhìn cô ta, hiểu ra gì đó, trực tiếp đi lướt qua cô ta, mở cửa sân∶
“Đây là lần thứ hai.

Lần đầu tiên cô bảo tôi đuổi con liệt sĩ, lần thứ hai cô lại đến đây châm ngòi tình cảm gia đình tôi, tuy tôi không biết cô có ý đồ gì, nhưng quá tam ba bận, đồng chí Lý Tuyết, nếu còn có lần sau, tôi chỉ có thể bắt cô đi gặp sư trưởng.”
Lý Tuyết thật sự choáng váng, không ngờ Hàn Liệt sẽ đối xử với mình như vậy, chẳng lẽ anh thật sự một chút cũng không nhớ mình, chẳng lẽ mình kém cái đồ nhà quê Liễu Tố Tố kia sao?
“Hàn Liệt, em...”
Hàn Liệt không muốn cùng cô ta nhiều lời, nói thẳng∶ “Mời cô về cho!”
Tuy trước mặt vợ con Hàn Liệt rất dịu dàng, nhưng trừ người nhà ra, đừng nói là nhóm tân binh, ngay cả một số bài trưởng doanh trưởng đối mặt với anh còn thấy sợ hãi, huống chi là Lý Tuyết.

Bị Hàn Liệt nhìn chằm chằm, cô ta mới sực tỉnh.

Hàn Liệt nói thật chứ không phải hù dọa.

Nếu là hiện tại không đi, có thể sẽ bị bắt đến chỗ sư trưởng, đến lúc đó nói không chừng ở lại quân khu cũng khó.
Lý Tuyết cắn răng, cuối cùng vẫn phải không cam lòng rời đi.
Cô ta đi rồi, Hàn Liệt mới nhìn sang hướng bên cạnh∶ “Tố Tố?”
Liễu Tố Tố đứng nghe lén∶ “...”
Cô cười cười, giả vờ kinh ngạc đi ra∶
“Ây da, Hàn Liệt trùng hợp ghê, em vừa vào đã gặp anh!”
Hàn Liệt mới vừa rồi còn nghiêm mặt, không nhịn bật cười∶ “Ừm, thật trùng hợp.”
“… Được rồi, lời này em nói còn được, anh nói thành ra có vẻ giả trân quá.”
Rõ ràng cô đã định chờ Lý Tuyết đi rồi mới vào, ai ngờ Hàn Liệt lại chạy ra mở cửa, với độ nhạy bén của anh, không phát hiện ra cô mới là lạ.
Ý cười trong mắt Hàn Liệt càng sâu∶ “Sao em đã về rồi?”
“Lát nữa phải đi đo kích thước, bộ trưởng Triệu cho em về chuẩn bị, em cũng mời ông ấy đến nhà mình ăn cơm luôn.”
“Anh nấu?”
Liễu Tố Tố cười cười∶ “Thôi thôi, đông người ăn em sợ anh mệt.” Cô không muốn cùng bộ trưởng Triệu từ bạn thành thù đâu.
Hàn Liệt thở phào, tuy anh cảm thấy đồ ăn mình làm không tệ lắm, nhưng vẫn chưa đến trình độ có thể mang ra chiêu đãi khách.
“Anh giúp em nhào bột đi, trưa nay ăn mì.” Liễu Tố Tố nói.
Dù vẫn luôn ‘chê’ tài nghệ nấu nướng của Hàn Liệt quá nát, nhưng tay nghề nhào bột của anh là số một.
Liễu Tố Tố xử lý lòng lợn, lại dùng nước muối nấu một lần, sau khi chắc chắn đã sạch mới cho vào nồi bắt đầu kho.

Hàn Liệt vừa nhào bột, vừa nhìn Liễu Tố Tố đang bận việc không ngừng, nghĩ nghĩ hỏi∶ “Tố tố, em không có gì muốn hỏi anh sao?”
Liễu Tố Tố đang định hỏi chuyện gì, thì lại nhớ tới Lý Tuyết.

Thật ra không phải là cô không để Lý Tuyết vào lòng, mà là do cô biết Hàn Liệt là người thế nào, hơn nữa thái độ vừa rồi của anh đã đủ rõ ràng, cô không có gì mà phải lo lắng.

Nhưng nhìn dáng vẻ chờ mong của anh, Liễu Tố Tố đành nhịn cười∶
“Đúng, anh mau nói, nữ đồng chí kia có quan hệ như thế nào với anh, trả lời thành thật!”
“Anh không có quan hệ gì với cô ta cả, đến mặt cũng chưa gặp qua vài lần, anh cũng không biết vì sao cô ta lại đột nhiên tìm tới nhà nữa, nhưng mà em yên tâm, về sau cô ta không dám đến nữa đâu.”
Còn có thể vì cái gì chứ, vì anh chứ sao? Nghĩ vậy nhưng Liễu Tố Tố không định giải thích, có đôi khi đàn ông trì độn một chút cũng tốt, đặc biệt là đàn ông đã kết hôn.
“Được, em tin anh, biểu hiện lần này không tồi, về sau tiếp tục phát huy!” Liễu Tố Tố còn cố ý đi qua đi vỗ vỗ bả vai Hàn Liệt, chỉ là vị phó đoàn trưởng này hơi cao, cô phải kiễng chân mới với tới.
Hàn Liệt bỗng cảm thấy vui như được thủ trưởng khen ngợi, nghiêm túc trả lời∶ “Vâng, tôi sẽ không để đồng chí Liễu thất vọng!”
“Chú Hàn, chú đang nói gì… Nương, nương đã về rồi! Hôm nay nương nấu cơm ạ?”
Hàn Trình đi chơi mới về, vốn đang ủ rũ cụp đuôi cho rằng hôm nay phải nghênh đón thời khắc thống khổ nhất trong ngày, ai ngờ lại phát hiện người đứng ở bếp là nương làm nó kinh hỉ không thôi.
“Ừ, nương nấu cơm, lát nữa có ông Triệu qua ăn cơm, Tiểu Trình giúp nương ra cửa nhìn, có người tới thì mời vào nhà nha.”
“Vâng!” Hàn Trình vui vẻ chạy đi.
Chưa tới 3 phút sau, nó đúng là dẫn một người đến, “Nương, ông Triệu tới rồi, nhưng mà ông Triệu có vẻ hơi trẻ á!”
Liễu Tố Tố sửng sốt, nghĩ thầm sao bộ trưởng Triệu đã tới rồi? Đi ra ngoài nhìn, nào phải bộ trưởng Triệu, rõ ràng là một đồng chí trẻ tuổi.
“Chào chị dâu, đây là của phó đoàn trưởng, em mang tới cho chị.” Nói xong liền đưa cho cô một con thỏ hoang bị cột chân.
Liễu Tố Tố càng thêm nghi hoặc, con thỏ này từ đâu ra? Đồng chí kia đưa xong liền đi, cô chỉ có thể đi hỏi Hàn Liệt.
“Lần trước chú viết thư tới nói gà rừng hương vị không tồi, anh rảnh làm hai cái kẹp bẫy thú, nhờ người lúc lên núi tuần tra thì bỏ vào rừng, không ngờ bắt được thật.”
Số gà rừng lần trước Hàn Liệt bắt được, Liễu Tố Tố phơi khô, sau đó gửi một nửa về nhà, không hề tranh công nói đây là gà Hàn Liệt hiếu kính Liễu Thục Vinh và Vu Đại Trụ.

Trong thư hồi âm, Vu Đại Trụ hung hăng cảm ơn Hàn Liệt một phen, đừng nói là anh, Liễu Tố Tố nhìn cũng thấy ngại ngùng.
Lúc này nhìn con thỏ rừng, Liễu Tố Tố bỗng có một ý tưởng, “Hàn Liệt, anh nói xem, quân khu Tân Thị có bắt được thú hoang giống chúng ta không?”
Hàn Liệt không biết vì sao cô lại nói đến chuyện này nhưng vẫn nói∶
“Hẳn là không tiện, bọn họ cơ bản đều lấy đồ từ nông trường.”
Nội thành có chỗ lợi nhưng cũng có chỗ hại, không phải hoàn toàn không có núi, đồi núi nhỏ chắc chắn là có, nhưng thú hoang bên trong vốn dĩ đã ít mà người lại nhiều, chúng nó đã sớm bị ăn sạch.

Không giống quân khu bọn họ, núi đồi chập chùng, nhiều chỗ người không đi được, cho nên dù có người đi săn, mấy con như gà rừng thỏ hoang vẫn còn không ít.
Hàn Liệt hỏi∶ “Sao vậy?”
“Em nghĩ ra một cách!” Liễu Tố Tố hưng phấn nói, “Hiện tại trong tay chúng ta không đủ tiền, nhưng có thể dùng đồ ăn đổi với bọn họ!”
Tiền không có, nhưng đồ ăn thì có.
Thời buổi này không có nơi nào không thiếu ăn, đặc biệt gà rừng thỏ hoang gì đó, đều là thịt đấy!
Hàn Liệt lúc đầu còn chưa hiểu, nhưng sau khi nghĩ lại, anh thấy có lẽ là được.

Không ai lại đi cự tuyệt đồ ăn, có những người có tiền còn không mua được, vì phải có phiếu, không phiếu có tiền cũng vô dụng, huống chi quân đội có nhiều người chờ thức ăn như vậy.
“Không những có thể vận chuyển thịt qua đó trao đổi, chúng ta còn có thể bán trong quân khu, không cần phiếu, giá cả rẻ hơn một chút, sau đó lấy tiền bán được mua xi măng với thép!”
Liễu Tố Tố càng nghĩ càng hưng phấn, không tự chủ được nắm chặt cánh tay Hàn Liệt, ánh mắt chờ mong hỏi anh∶ “Anh cảm thấy thế nào?”
Hàn Liệt nhìn cô mỉm cười∶ “Anh thấy ý tưởng của em rất hay.”

Không phải Hàn Liệt muốn dỗ Liễu Tố Tố vui vẻ, anh thật sự cảm thấy việc này có thể thành công.
Để một người đi bắt gà rừng, thỏ rừng, lợn rừng gì đó đúng là rất khó, còn rất nguy hiểm, nhưng mỗi cuối năm quân đội sẽ tổ chức cho người lên núi tuần tra, cầm theo súng muốn bắt con gì cũng tiện, bắt được thì chia cho mọi người ăn Tết, cho nên lần này bọn họ đẩy thời gian lên trước cũng không sao.

Dù sao cũng không phải thường xuyên làm như vậy, một năm bộ đội chỉ tổ chức một lần, thời gian khác cũng chỉ có người dân đào bẫy, căn bản không bắt được bao nhiêu, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến số lượng động vật.
Nếu kế hoạch lần thành công, có tiền xây đập nước và hồ chứa, trong đập nước lại có thể nuôi cá, mỗi nhà nhà ăn tết được chia cá ăn, không phải càng tốt hơn sao?
“Chiều nay không có việc gì, anh đi tìm Chung sư trưởng nói với ông ấy chuyện này.” Hàn Liệt nói.
Đang nói, bộ trưởng Triệu đã tới, nghe thế liền hỏi có chuyện gì.
Liễu Tố Tố cũng muốn nghe ý kiến của ông, đem ý tưởng của mình nói ra, bộ trưởng Triệu nghe xong liền cười∶
“Tiểu Liễu, trước lão Trương nói cô đặc biệt thông minh, tôi còn thấy ông ta nói quá khoa trương, hiện tại xem ra là ông ta đã khiêm tốn rồi!”
Liễu Tố Tố ngại ngùng cười cười∶ “Bộ trưởng, đang nói chuyện nghiêm túc mà, ngài nói vậy tôi sẽ kiêu ngạo mất.”
“Yên tâm, việc này tuyệt đối là được, không cần hỏi sư trưởng, ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý!”
Có thịt ăn, không đồng ý chính là đồ ngốc!
Tuy là nói thế nhưng sau khi ăn cơm xong, Hàn Liệt vẫn đi tìm Chung sư trưởng một chuyến.
Chung sư trưởng và Triệu chính ủy nghe xong đều kinh ngạc không thôi, ngay lập lập tức gọi điện thoại cho bên kia hỏi bọn họ có đồng ý dùng thịt thay thế tiền hay không.
Đối phương vội lại hỏi∶ “Chỗ ông có thịt? Thịt gì?”
“Thịt gà thịt thỏ, còn có thịt lợn.

Tôi không hố các ông đâu, thịt này đều là thịt thú hoang, mùi vị kém hơn tự nuôi nên chúng tôi bán rẻ hơn bên ngoài 1 mao, đủ thành ý rồi chứ? Tiền đổi được chúng tôi dùng hết để mua thép và xi măng tiền, nếu các ông đồng ý...”
“Đổi đổi đổi! Đương nhiên là đổi! Có bao nhiêu đổi bấy nhiêu!” Đối phương không hề nghĩ ngợi liên tục đồng ý.
Chung sư trưởng xuân phong đắc ý ngắt điện thoại, Triệu chính ủy không cần hỏi đã biết kết quả, cười nói∶
“Hay quá, không cần sầu lo về đập nước và hồ chứa nữa rồi!”
Chung sư trưởng nhàn nhã uống ngụm nước∶ “Cái gì mà không cần sầu, ông không nghe nên không biết, lão Nhiếp vui đến mức không khép được miệng kia kìa! Nói chúng ta có bao nhiêu đổi bấy nhiêu!”
Triệu chính ủy trừng mắt∶ “Thật sao? Vậy thì càng tốt!” Nói xong nhìn về phía Hàn Liệt, “Tiểu Hàn, đến lúc đó cậu dẫn đội đi, bắt nhiều một chút, chúng ta tranh thủ kiếm một ít…”
“A...!từ từ!” Chung sư trưởng đột nhiên nói, “Hôm qua lão Triệu và Tiểu Liễu tính chúng ta còn thiếu bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Khoảng 1000 đồng, sao vậy?”
“Vậy đổi với bọn họ 1000 đồng thôi!” Chung sư trưởng nói, “Các chiến sĩ của chúng ta gần đây cũng vất vả, cần ăn thịt bồi bổ, đừng để người bên lão Nhiếp to béo còn chúng ta lại gầy, đến lúc đó lại thành ra chúng ta không có lời!”
Triệu chính ủy bật cười, “Cái ông già này...” Nói có lý.
“Tiểu Hàn, cứ bắt nhiều một chút, chúng ta cùng nhau ăn bữa thịt!”
“Vâng.” Hàn Liệt gật đầu nhớ kỹ.
Đang lúc anh định đi, Chung sư trưởng lại gọi lại, “Tiểu Hàn, cậu nhớ nói với Tiểu Liễu, lần này nhờ cô ấy nghĩ ra biện pháp tốt, chờ đập nước xây xong sẽ có khen ngợi!”
Nếu đổi lại là mình, Hàn Liệt khẳng định sẽ nói không sao cả, nhưng hiện tại là Liễu Tố, vợ mình bận trước bận sau suy nghĩ nhiều như vậy, đúng là cần phải tuyên dương.
“Vâng, cảm ơn sư trưởng!”
Chung sư trưởng nhìn anh không chút khách khí hưởng ứng thì vui vẻ nói∶ “Tiểu Hàn đúng là khác với trước kia rồi đó.”
Triệu chính ủy: “Khá hơn trước kia nhiều...!Tôi đi báo với Vụ gia đình để bọn họ thông báo về việc mua thịt, muốn mua nói sớm để còn chuẩn bị.”
Nói xong ông lại hỏi, “Đúng rồi, sao chị dâu còn chưa về? Bận thế này, Vụ gia đình không thể thiếu chị ấy đâu.”
Chung sư trưởng nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, sắc mặt cũng thay đổi.
Triệu chính ủy nhíu mày∶ “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi