THẬP NIÊN 60 XẢO TỨC PHỤ


Chợ đen không phải cố định, cách một thời gian liền đổi một vị trí, nhưng cô biết bà cô này quen thuộc, cho nên lúc nào đến cũng qua dò hỏi trước.Trần Nhu cầm theo cái rổ, trong rổ để một khối vải bố, vừa đến đây liền có người nhìn khắp bốn phía, thấp giọng hỏi: “Đại tỷ, miếng vải này của chị có đổi không?”“Không đổi vải.” Trần Nhu lắc đầu, nhìn thanh niên này mang vẻ mặt tiếc nuối, xoay người muốn đi, cô thấp giọng nói: “ Tôi có bột mì trắng, cậu có muốn không?”Kia thanh niên sửng sốt, vội hỏi: “Bột mì trắng sao?”Trần Nhu ý bảo anh ta đến một góc giao dịch, thấp giọng nói: “Cậu nhìn đi.”Cô mở rổ lật vải lên, bên dưới có ba bó mì sợi, cô cầm một ít cho hắn nếm thử, thử xong thanh niên mắt sáng lên, lại nhìn cô nói: “ Tôi không có phiếu gạo.”“Các loại phiếu khác cũng đổi”.

Trần Nhu cũng biết có một số người thành phố cũng không có đủ phiếu để dùng, cho nên cũng không miễn cường, mà đối phương muốn đổi mì sợi của cô cũng không ngoài ý muốn.“Còn có hai phiếu vải, chị có muốn không?” Thanh niên thấp giọng nói.“Muốn!” Trần Nhu gật đầu, báo một giá đi, thanh niên trả giá, hai người cò kè mặc cả không bao lâu, mối giao dịch này liền thành.Trần Nhu sờ sờ tiền cùng phiếu định mức, không nói hai lời liền từ bên này mua ba bông tốt, giá cũng đắt muốn chết, sau đó chạy lấy người.Đúng là chợ đen không an toàn.Hôm nay nếu không phải thuận đường cô cũng sẽ không đi vào đây.Dùng vải bao vây lại, sau đó cô đem hai cái bố phiếu còn lại cũng mua một khối vải nữa, khối vải này là muốn giữ lại sang năm dùng làm quần áo.Lại mua một ít những đồ vật khác, như đường đỏ cùng nồi chén gì đó, đến buổi trưa, đoàn người các cô liền lên đường về nhà, mang theo đòn gánh lại đây, đồ vật mua nhiều tính toán gánh trở về, nhưng vừa thấy có người quen ngồi xe lừa, các cô liền cùng nhau ngồi xe lừa của người quen thôn bên cạnh trở về, mỗi người trả một phân tiền.Về nhà, Trần Nhu đầu tiên rót một chén nước lớn uống xong mới chậm rãi thở hắt ra, thừa dịp Hàn Quốc Bân còn chưa về nhà, liền biến thành ốc đồng cô nương bắt đầu dọn dẹp đồ vật trong nhà.Đừng thấy đồ vật mang về nhà không ít, vừa có vải bố vừa có xoong nồi gáo chậu, hơn nữa còn có ba cân bông tốt , nhưng bởi vì bán ra ba bó mì sợi, kiếm thêm được một ít tiền, tính ra cũng không tốn bao nhiêu tiền.Trong không gian của Trần Nhu không hề thiếu đồ dùng, nhưng điều quan trọng là cô không thể tùy tiện lấy chúng ra được.

Thật ra cô cũng tiếc khi phải lấy mì sợi ra đổi tiền mua bông.

Nhưng nếu không có bông thì mùa đông này nhà cô sẽ không có cách nào trải qua được.


Còn về tiền, Trần Nhu cũng không quá coi trọng.

So với tiền thì cô ưu tiên lương thực hơn.

Ở mạt thế, lương thực chính là tiền giao dịch.

Nhưng những quan niệm đó lại không đúng với thời đại này.

Những vất vả hiện giờ chỉ là tạm thời, những ngày tháng hòa bình sau này mới khiến người ta phải trầm trồ.

Thời bình sẽ có rất nhiều người bắt tay làm ăn buôn bán, mà để làm được yêu cầu đầu tiên cũng như quan trọng nhất đó chính là tiền vốn.


Cho nên trong nhà cần tích cóp tiền từ bây giờ.

Còn về mì sợi, loại lương thực này quả thực quá hiếm, ngẫu nhiên có được thì mới tốt.

Trong không gian của cô tích trữ được hai rương, đến giờ vẫn còn không ít.

Cần thiết nhất lúc này là lương thực, mà lương thực trong nhà đã đủ ăn đến sang năm, cho nên cô cũng quyết tâm đổi lấy ba cân bông tốt về dùng.

Bởi vì bọc đồ khá lớn nên dọc đường đi mọi người đều ghé đến hỏi thăm.


Trần Nhu cũng không ngại nói cho mọi người mình vừa dùng số tiền lớn mua bông về làm chăn, bằng không thì khó mà trải qua mùa đông sắp đến được.

Không những thế còn oán giận thêm vài câu với mọi người rằng tiền vừa được phân phát không bao lâu nay đã tiêu mất gần hết rồi.

Mặt khác cũng sôi nổi thảo luận với họ rằng đồ vật trên trấn quá quý, quá đắt….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi