“Nha Nha.” Thật ra An Bảo muốn gọi chị nhưng không được, tay nhỏ múa may chỉ về phía Trần Đại Nha, không ngừng gọi “Nha Nha Nha.”Đúng lúc Trần Đại Nha cùng Trần Nhị Nha đều tên “Nha”, nên mọi người đều nghĩ An Bảo đang gọi hai cô bé này.Nhị Nha hiện đã hơn hai tuổi, nhưng bởi vì thiếu hụt dinh dưỡng mà đi đứng vẫn chưa vững, cần phải có Trần Đại Nha cõng hoặc nắm tay mới có thể đi được.
Vương Tiểu Thảo hầu như không quan tâm đến hai cô con gái, nên Nhị Nha xem như lớn lên trên lưng Đại Nha.Lúc này, Đại Nha vừa dẫn theo Nhị Nha đi cắt cỏ về, vì phải khiêng sọt nên bé nắm tay Nhị Nha đi về.Trong nhà có ba cô cháu gái, dù tình cảm của An Bảo và các anh họ rất tốt, nhưng cô cũng thích chơi cùng hai người chị họ này.Chị họ lớn tính tình nhu hòa, từ việc chị ấy chăm sóc Nhị Nha liền có thể nhìn ra được đây là một cô gái thiện lương; Nhị Nha vì được chị gái che chở, lại còn nhỏ chưa hiểu biết nhiều chuyện, không có cảm giác thiếu hụt tình cảm từ mẹ như Đại Nha nên tính cách rất thoải mái, cả ngày đều cười.Sau khi nghe Trần Ngọc Phương nói những lời kia, Đại Nha đã chậm rãi suy nghĩ rất lâu liền bắt đầu thân cận hơn với Miêu Vân Anh.
Từ đó khiến cô bé hiểu ra quả nhiên lời cô nhỏ bé nói là đúng, bà nội không hề ghét bỏ các bé là con gái, bà vẫn rất thương yêu bọn họ.Điển hình là quần áo mà bé và em gái đang mặc trên người, đều là bà nội dùng quần áo cũ sau đó sửa lại; đến mẹ bé cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sửa lại sao cho vừa người với các bé, hầu hết đều là trực tiếp lấy quần áo của mấy người anh họ rồi ném cho bé và em gái; đặc biệt em gái khi mặc lại quần áo của em trai Văn Phú đều không vừa nhưng mẹ bé cũng mặc kệ.Hơn nữa, mặc dù bé vẫn còn nhỏ nhưng đều biết mỗi lần bà nội đưa vải đều đưa số lượng giống với nhà chú ba, nhưng mẹ bé chỉ may quần áo cho em trai.Hiện giờ, trong lòng Đại Nha thì bà nội còn tốt hơn so với mẹ bé.
Mặc dù bà nội nhìn rất hung dữ, nhưng đúng như thím ba đã từng nói, bà nội là miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ.Thấy An Bảo gọi mình và em gái, Đại Nha liền để sọt cỏ xuống, buông tay Nhị Nha ra rồi lấy từ trong túi ra mấy quả dại nhỏ đã được rửa sạch sẽ, sau đó dắt tay Nhị Nha đi qua, bé nói: “Cho An Bảo quả dại nhỏ này.”Bé đã từng thấy bà nội đút An Bảo loại trái cây này, nên biết An Bảo có thể ăn, nếu không bé cũng chẳng dám đưa; dù sao An Bảo cũng còn quá nhỏ, có rất nhiều món vẫn chưa thể ăn được.An Bảo liền nở nụ cười thật tươi với Trần Đại Nha, vừa định duỗi tay đón lấy thì Ninh Tu Ngạn đã lấy trước, cậu nói: “Để tôi đút cho An Bảo.”Trần Đại Nha có chút sợ em trai Ninh - người nhỏ hơn bé một tuổi nhưng suốt ngày luôn làm mặt lạnh này.
Nhưng bé biết em trai Ninh chỉ đối tốt với một mình An Bảo, hơn nữa còn rất biết chăm sóc An Bảo; vì thế bé cũng không nói gì, chỉ nhìn cậu cẩn thận đút trái cây vào miệng An Bảo.Loại quả dại nhỏ này có vị giống như cà chua, nhưng chỉ lớn bằng ngón tay, khi chưa chín thì có màu xanh lục, còn khi chín thì có màu tím, vị ngọt ăn rất ngon, An Bảo rất thích ăn loại quả dại này.Bất quá, thời đại này mọi người đều nghèo nên không mua nổi trái cây, vì thế gần một nửa số lượng quả dại mọc ở ven đường vào núi đều bị mấy đứa nhỏ trong thôn hái hết rồi; phải nói ánh mắt Trần Đại Nha rất tốt mới có thể hái được một ít mang về chia cho mấy người anh họ và em gái mình, còn một ít thì đưa cho An Bảo.“A nha” An Bảo vừa ăn quả dại vừa kéo tay Nhị Nha rồi vỗ vỗ chiếu, ý muốn cô bé ngồi xuống.Cô biết bác hai gái nhà mình trọng nam khinh nữ, không thích hai người chị họ này.
Chị họ lớn mới mấy tuổi đã phải trông nom em gái, còn phải giúp bác gái làm việc; vì thế An Bảo cố gắng hết sức giúp đỡ hai người chị họ, có món ăn ngon cũng sẽ để dành cho hai người một ít.Đương nhiên cũng là vì tính tình hai người chị họ khá tốt, nếu giống như người anh họ Trần Văn Phú khi dễ Đại Nha cùng Nhị Nha thì cô không thích.Thấy hắn tính tình bá đạo, luôn thích sai sử hai chị gái mình, An Bảo rất tức giận, đều cảm thấy không vui mỗi khi nhìn thấy người anh họ này.
Cô meo meo lén lút tính toán, hy vọng tìm được cơ hội sửa trị người anh họ này mới được, tên nhóc này đúng là thiếu răn dạy mà.Chỉ là người anh họ này cả ngày đều theo sát bên người bác gái; mà bác gái lại không thích cô nên cô không có cơ hội tiếp xúc với Trần Văn Phú, nhưng chủ động gây sự không phải tác phong của An Bảo, thật là khiến cô sầu não mà.An Bảo cảm thấy mình có suy nghĩ này cũng là vì có bà nội ở phía sau hậu thuẫn, nếu không một cô bé tay chân bé xíu như cô mà xung đột trực diện với người anh họ đã được bốn tuổi thì đúng là hại nhiều hơn lợi..