Bên nhà họ Bì ủ rượu dâu tằm, không khí náo nhiệt ấm áp (chắc vậy).
Bên nhà họ Giang lại đóng chặt cửa nẻo.
Giang Tư Niên xắn tay áo lên, trên cánh tay trắng nõn có không ít vết thương.
Cậu lôi một con dao nhỏ ra, cắt tiết con gà ngáo ngơ, sau đó múc gáo nước sôi đổ vào trong chậu, bắt đầu vặt lông gà với số nước ít ỏi.
Đồ dùng trong nhà không nhiều, chỉ có hai chiếc bát và một ấm sắc thuốc nhỏ - thứ hai mẹ con họ cầm theo lúc trở về.
Nhìn căn nhà cũ kĩ, hai mẹ con đã thành thói quen.
Thời điểm trước ở trong thành phố nhà cũng trống hua trống hoác như vậy, đồ quý giá đều bị những kẻ tự xưng là thành phần thanh liêm vơ vét đi hết, nói gì mà phải nộp lên nhà nước.
Chẳng qua là đám bỉ ổi mượn danh nghĩa nhà nước mà thôi, Giang Tư Niên cười châm chọc nghĩ.
Bọn họ gặp đủ loại quấy rối trong thành phố, nhà bị chiếm, mỗi ngày không những cần quét dọn đường phố và nhà vệ sinh mà còn phải đề phòng đủ loại người xấu, mệt đến không thở nổi.
Cuối cùng tất cả gia tài quyên góp hết, hai mẹ con dưới sự trợ giúp của gia tộc một người bạn cũ, được phân vào thành phần phú nông, bị buộc về nguyên quán, trở lại đại đội Phong Cốc.
Tuy nói không có đồ đạc nhưng vẫn còn nhà ở tạm.
Giang Tư Niên nhanh chóng xử lý sạch gà rừng, chất củi nhóm lửa, hơ con gà rừng đã vặt sạch lông qua lửa để đốt bớt lông mao.
Cậu nhìn ngọn lửa màu cam dần thay đổi màu sắc của da gà, tầm mắt rũ xuống, cảm nhận hơi nóng trên tay, cậu xích tay lại gần hơn, trên mặt lộ nụ cười khó hiểu.
Đống củi đốt này là do ai đó ném vào trong sân ngay buổi tối hôm hai mẹ con họ trở về, ngoài củi ra còn có mấy chiếc chậu và thùng gỗ, thậm chí còn có cả chiếu rơm.
Không rõ người làm là ai nhưng hai mẹ con họ đều nhờ những thứ này vượt qua một buổi tối.
Giang Tư Niên mỉm cười tiếp tục xé nhỏ thịt gà, đổ hết phần thịt vào hũ sành, rót nước và bắt đầu ninh.
Nhà bọn họ rất lớn, cách nhà gần nhất một khoảng lận nên không cần lo lắng bị phát hiện đang ăn thịt.
“A Niên, khụ khụ!” – Thư Ngữ bước tới sau lưng Giang Tư Niên, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.
“Để mẹ thêm củi cho, con đi nghỉ ngơi một lát đi.
”“Không cần đâu ạ, thêm củi có gì khó đâu.
” – Giang Tư Niên lắc đầu, trong mắt lộ vẻ quan tâm: “Mẹ, mẹ cứ ngồi nghỉ đi.
”“Đều do mẹ vô dụng!” – Giọng Thư Ngữ chất chứa sự đau khổ, tầm mắt chạm đến cánh tay Giang Tư Niên.
.