THẬP NIÊN 70: ĐOÁN MỆNH SƯ



Y như rằng, giờ gặp chuyện rồi đó.

Đúng là cãi thầy núi đè, nếu họ cũng giống như con với anh Ái Quốc thì có phải bình an vô sự rồi không?!”Bà Lý bất giác đưa tay ôm ngực, ôi ôi…không ổn rồi, bay mất nửa cái mạng già của tôi rồi….Liến thoắng một hồi, Lý Đại Thuận mới sực nhớ ra chuyện ban nãy, anh liền hỏi mẹ: “À đúng rồi, lúc vừa mẹ đang nói dở cái gì thế?”Bà Lý gắt gao nắm chặt lấy tay con trai, dặn đi dặn lại mấy lượt: “Từ giờ trở đi hai anh em con phải thường xuyên qua lại, duy trì mối quan hệ với Văn thanh niên trí thức nhớ chưa? Lần này coi như cậu ấy đã cứu hai đứa một mạng…”Không những vậy mà còn cứu mạng cả Lý gia và Lâm gia ấy chứ.

Rủi có chuyện gì thì cả hai nhà đều tuyệt tự tuyệt tôn.


Nếu thật như vậy chắc bà không sống nổi mất.

Phù, đúng là hú hồn hú vía!Trong khi toàn thôn đang nháo nhào hết lên thì nhà Văn Trạch Tài vẫn bình yên như thường.

Sau một buổi sáng, anh đã hoàn thành xong chiếc xe đồ chơi cho con gái yêu.

Anh đặt con vào xe, đẩy đi khai trương một vòng quanh sân nhà.

Hiểu Hiểu thích thú cười như nắc nẻ, con bé chơi vui đến độ mồ hôi mồ kê nhễ nhại, hai má đỏ bừng bừng mà vẫn năn nỉ cha cho đi thêm một vòng nữa.Ngồi trong bếp, nghe tiếng hai cha con vui đùa ngoài sân, Điền Tú Phương khẽ mỉm cười vui vẻ, tốc độ nấu cơm cũng theo đó mà nhanh hơn.

Chắc có lẽ cô sợ chồng và con gái chơi mệt sẽ mau đói bụng đây mà!Một lúc sau, Văn Trạch Tài bế cục cưng vào nhà, ân cần lấy khăn lông lau mặt cho con: “Thôi hôm nay chơi đến đây thôi nhá.


Mồ hôi mồ kê ướt cả đầu rồi đây này.

Đứng yên cha lau cho!”Bất ngờ thay, hôm nay Hiểu Hiểu không hề có thái độ né tránh, thậm chí còn rất ngoan ngoãn hợp tác nữa chứ.

Điều này khiến Văn Trạch Tài cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Bé con đã bắt đầu mở lòng tiếp nhận người cha này rồi.Cùng lúc này, Lý thôn y đang quay cuồng sơ cứu cho các bệnh nhân.

Hôm nay có cả thảy 8 người bị lợn rừng đả thương, trong đó một người nặng nhất bị húc gãy chân.

Cũng may Lý thôn y rất giỏi nghiệp vụ cộng với tác phong nhanh nhẹn, dứt khoát nên chỉ một loáng toàn bộ người bệnh đều được băng bó cẩn thận.Tin tức này rất nhanh đã lan truyền ra toàn đội sản xuất, cơ hồ thổi sang tận mấy đội sản xuất thôn bên.Xét thấy tình huống nghiêm trọng, Điền đội trưởng lập tức ra chỉ thị yêu cầu người dân tạm ngưng hoạt động săn bắt, hái lượm trên núi.


Với những hộ ở gần chân núi cần nâng cao cảnh giác, một khi phát hiện tình huống nguy hiểm phải nhanh chóng gõ chiêng trống, tạo tiếng động lớn để đại đội kịp thời ứng cứu.Cùng là hàng xóm láng giềng với nhau nên thôn dân Ất, Giáp chu đáo tới từng nhà thăm hỏi, động viên.Sau khi trực tiếp nhìn thấy thương tích, thôn dân Giáp sợ đến độ mặt cắt không còn giọt máu: “May…may mà chúng ta về nhà sớm…”Thôn dân Ất gật gù đồng tình: “Phải, đúng là may mắn thật!”Không chỉ thăm hỏi đơn thuần, hai người họ còn thuật lại cuộc hội thoại ly kỳ giữa Văn Trạch Tài và Vu Quảng Bình.

Sau khi nghe xong, mọi người đều bật ngửa, thì ra…thì ra chuyện xui xẻo này đã được tiên đoán trước, thế mà không ai thông báo cho họ tiếng nào, thiệt tình…Về điều này, Văn Trạch Tài rất rõ ràng, phàm ở đời người ta chỉ tin tưởng những gì mắt thấy tai nghe hoặc chọn tin những gì bản thân muốn tin mà thôi.

Kể cả sáng nay Vu Quảng Bình và Đỗ Lập An có nói ra thì cũng chưa chắc có mấy người để tâm tới lời cảnh báo của anh - một kẻ mang danh lưu manh và khốn nạn nhất nhì thôn.Tại ký túc xá thanh niên trí thức, Vu Quảng Bình và Đỗ Lập An đang nằm liệt trên giường rên hự hự.

Bởi vì số lượng thanh niên trí thức thì đông mà cơ sở hạ tầng lại hạn chế thành ra phải chịu cảnh một phòng chen chúc mấy người..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi