THẬP NIÊN 70: ĐÔI VỢ CHỒNG NHỎ

Tống Tầm Chu về huyện không bao lâu là đã có người đọc danh sách chia việc cho bọn họ. Ai cũng không nghỉ ngơi mà lập tức lên xe về đội sản xuất của mình. Ngày đầu tiên đến đội sản xuất, tim anh đập thình thịch khi nhìn thấy Ngọc Trân,.

Thế giới hình như cũng không u ám đến vậy, cuối cùng anh cũng tìm thấy ánh sáng nơi nông thôn này.

Nhưng cuộc sống ở ký túc xá với hai người bạn cùng phòng cũng không bình thường. Điều kiện sinh hoạt hạn chế đã khiến anh phải sống khổ hai năm.

Tề Ngọc Trân đang nghĩ về chồng mình thì em chồng ngồi bên cạnh lên tiếng:

“Không biết lát nữa mọi người có phải quay về khiêng mấy túi củ cải và bắp cải thảo không. Tiệc mừng năm mới nhà chúng ta cứ như tiệc củ cải và cải thảo vậy. Ngày nào cũng ăn thì thực sự quá dễ ngán. À, nhưng mà em không ngán bắp cải thảo làm sủi cảo thịt heo đâu, củ cải thịt hầm cũng không tệ."

Tề Ngọc Trân:

“Tiệc mừng năm mới ở nhà chị cũng không khác mấy. Suốt mùa đông chỉ ăn hai ba món, không có thức ăn thì đi hái quả dại. Rau củ mùa đông không được phong phú bằng mùa xuân, ăn đi ăn lại chỉ có từng đó. Vậy nên chúng ta mới tích trữ nhiều củ cải trắng và bắp cải thảo."

Muốn mua cũng mua không được.

Hoa Đô là một thành phố tương đối phát triển, mùa đông vẫn có thể mua được thức ăn. Nếu bây giờ đi lên phía bắc thì cơ bản sẽ rất ít nhìn thấy người bán thức ăn.

Mọi người đều trữ đông thức ăn từ tháng chín tháng mười, có khi là cả trăm ký.

Ở quê cô, cải thảo và củ cải trắng được tích trữ nửa năm, không biết có dùng đến hay không nhưng nhất định chúng sẽ xẹp xuống,mất đi lượng nước.

Vậy là mọi người bên ấy lại cùng làm cải ngâm chua. Có rất nhiều gia đình miền bắc là chuyên gia ướp cải thảo, ở quê cô thì các món ăn trữ lạnh cũng khá nhiều.

Đang nói đến chuyện su hào bắp cải thì Tống Tầm Chu đã theo mọi người quay về.

Quả thực họ mang theo rất nhiều túi củ cải trắng, bắp cải thì ít hơn, nhưng hai thứ này vẫn chiếm số lượng nhiều nhất, những món khác chỉ mua có một hai cân.

Tề Ngọc Trân muốn giúp nhưng cũng không biết làm như thế nào. Tống Tầm Chu không cần cô giúp đỡ, bảo cô tiếp tục cùng em trai cắt hoa là được.

Tống Lan Hinh không làm cùng mà hướng dẫn em trai, giúp cậu ấy làm nhanh hơn. Sau khi trang trí nhà ông bà nội xong thì đến nhà mọi người.

Câu đối xuân và hoa giấy khá nhiều, đủ dán cho cả bốn nhà, vậy nên mấy chị em dán ở nhà ông bà đầu tiên.

Bị chị dâu thúc giục nhưng Tống Tầm Kỳ không hề bực bội, cậu ấy chỉ tập trung vào công việc của mình.

Dù ông bà nội nói không cần dán nhưng trong nhà cũng đã đầy hoa giấy, sau đó bọn trẻ lại đi dán ở nhà mình.

Giữa chồng và mấy đứa em, Tề Ngọc Trân lựa chọn các em trai em gái, đi theo binh đoàn nho nhỏ rời khỏi đó.

Trước khi đi cô cũng báo cho chồng một tiếng.

"Chị dâu, chị có muốn dán giấy trang trí lên cửa sổ không?" Tống Lan Hinh hỏi chị dâu một câu.

Tề Ngọc Trân bị hỏi cũng thấy khó xử. Cô cũng muốn dán lên cửa sổ, nhưng chồng lại không ở đây, cô không thể nào dẫn các em vào phòng được.

Cũng may chồng cô đến kịp.

Cô hỏi ý chồng, Tống Tầm Chu cũng nói:

“Mấy đứa dán chỗ khác trước đi, nếu còn dư mới dán cửa sổ phòng anh."

Anh có thể nhìn ra Ngọc Trân muốn dán trang trí cửa sổ. Bình thường họ không ở trong phòng nhiều, lúc quay về nghỉ ngơi cũng phải kéo màn cửa lên, căn bản không nhìn thấy giấy trang trí, vậy thì anh không để bụng chuyện dán giấy.

Nhưng mà anh để bụng chuyện một lũ trẻ con bước vào phòng.

Mấy đứa em không dán nữa. Tống Lan Hinh nghe anh giải thích cũng không nghĩ nhiều, liền cùng các em trai em gái đi chỗ khác dán.

Tề Ngọc Trân đi theo bọn họ, Tống Tầm Chu tất nhiên cũng đi theo bên cạnh. Anh không làm hộ em trai mà chỉ ở bên cạnh nhìn.

Mãi đến khi dán hết ba nhà, Tống Tầm Chu mới nói đưa anh giấy và hồ là được. Anh bảo họ về nhà ông bà trước, để anh tự dán xong sẽ qua sau.

Em trai em gái không nói nhiều, liền đi về nhà ông bà

Tề Ngọc Trân đi theo chồng về đến phòng mới nói:

“Đúng là thông minh, đến em cũng không ngờ đó."

"Em có nghĩ đến cũng không dám nói, chỉ cần anh không ở đây, mọi người sẽ vào phòng chờ em dán hết rồi mới đi về nhà ông bà chung." Tống Tầm Chu nhìn cửa sổ, chọn được vị trí rồi bắt đầu dán giấy trang trí.

Trong lúc chồng đi cắt hoa giấy, Tề Ngọc Trân không lên tiếng. Khi chồng dán xong một tấm, cô mới khen các em trai em gái cẩn thận, cố ý cho để lại hai tấm cho bọn họ.

Rõ ràng còn có rất nhiều chỗ có thể dán nhưng mọi người lại làm bộ dán hết, cố ý chưa lại hai tấm cho bọn họ.

Tống Tầm Chu:

“Cũng may là hai tấm, nếu chỉ có một thì anh không muốn nhìn, dán hai tấm nhìn đẹp hơn rất nhiều."

Tề Ngọc Trân cười cười, im lặng chờ anh dán xong mới nói tiếp.

"Chúng ta đi thôi." Tống Tầm Chu dán xong tấm thứ hai rồi quyết định trở về.

Tề Ngọc Trân:

“Thật sự là không làm gì sao?"

Không cần ôm hôn luôn hả?

"Không làm gì hết, chờ đến khi nào người em dịu lại đã." Anh không dám làm gì khác.

Tề Ngọc Trân cười rất tươi:

“Tầm Chu nhà chúng ta trưởng thành rồi."

"Như thế đâu gọi là trưởng thành. Chỉ là thay vì thân thì anh quan tâm sức khỏe của em hơn, không muốn thấy em bị bệnh. Cảm giác khi bị sốt không dễ chịu, đắp chăn bông ấm áp lên người đang bị sốt thì không khác gì đặt tảng đá lên ngực, không những thở không nổi mà còn có thể gặp ác mộng."

Tề Ngọc Trân bắt được thông tin mấu chốt:

“Có phải anh cũng từng bị sốt cao không?"

"Đúng vậy, là khi học trung học cơ sở."

Tống Tầm Chu thấy vợ tỏ vẻ lo lắng. Do sự việc đã qua đi, anh không muốn cô lo lắng nên chỉ nói mấy chuyện "hay ho" trong lúc mình bị sốt cho cô nghe:

“Lúc đó cả người anh cứ mê man, ba mẹ cũng đi vào phòng anh hết. Mặc dù có ba mẹ ngồi đó nhưng Lan Hinh lại lớn gan cực kỳ, dám lén dúi một quả trứng gà vào chăn cho anh.”

“Lúc đó anh vẫn có chút ý thức, có cảm giác nó thả cái gì đó vào chăn, nhưng mà anh lại không còn sức mở miệng. Đến khi anh tỉnh táo lại một chút mới phát hiện đó là trứng gà. May là trên trứng không dính đầy phân gà, nếu mà có thì chắc anh sẽ đơn phương cắt đứt quan hệ anh em với nó luôn.”

“Anh nói chuyện này cho ba mẹ, ba mẹ cũng giả vờ giả vịt dạy dỗ nó, hỏi nó có kiến thức cơ bản không? Cho dù một người sốt cao cỡ nào thì nhiệt độ cơ thể cũng không đủ nóng để luộc chính một trái trứng gà. Nếu trứng gà không cẩn thận vỡ nát thì anh có sốt cao cỡ nào cũng sẽ bò dậy đánh nó một trận... Đúng, anh không đánh người, nhưng nếu quả trứng đỏ vỡ trong chăn thì anh rất có thể sẽ phá lệ mà đánh nó.”

“Lan Hinh còn dám cứng miệng nói mình không tính ăn trứng gà, nó chỉ nghĩ là ổ chăn của anh đủ ấm để ấp nở gà con. Cũng coi như biết suy nghĩ nhưng không nhiều, ngay cả quả trứng mình đang cầm là trứng gì nó cũng không biết.”

“Nếu nó nói muốn nhìn xem anh có luộc chính được trứng không thì anh sẽ chỉ tức giận hai ba ngày rồi tha thứ. Nhưng nó lại nói ấp trứng, lúc đó anh cũng tức giận mấy ngày, hơn nữa một thời gian dài anh không ăn được trứng gà, cứ đụng tới là thấy ghê tởm."

Quả nhiên sự chú ý của Tề Ngọc Trân đã bị dời đi. Cô vẫn đau lòng chồng, chỉ là theo một hướng khác:

“Đôi khi em đập trứng gà cũng sợ đập ra quả còn dính máy. Nhưng đối với em mà nói, cho đến bây giờ em vẫn cảm thấy trứng gà là đồ tốt, không thể ăn trứng gà tương đương với thiếu một phần dinh dưỡng. Chuyện này tuyệt đối là Lan Hinh sai, khi còn bé Lan Hinh thực sự quá không hiểu chuyện."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi