THẬP NIÊN 70: GIA ĐÌNH CỰC PHẨM

Úc Thừa không nhận: "Chú Giang, đây là tiền của mẹ kế cháu, chú cứ nhận lấy, không cần khách sáo đâu ạ."

Thấy cậu thật sự không lấy, Giang Trường Hải mới yên tâm thoải mái giữ lại: "Được, vậy chú sẽ nhận. Cháu muốn mua cái gì thì cứ nói với chú Giang, chú Giang sẽ mua cho cháu."

Úc Thừa ngoài miệng thì nói "vâng", ánh mắt thì lại nhìn chằm chằm Giang Miên Miên đang bóc vỏ quýt: "Cừu Non, bóc cho anh một quả."

"Anh không có tay à." Giang Miên Miên phồng má, nhưng vẫn bóc một quả rồi đưa cho cậu.

"Anh Hải, khi nào thì chúng ta đi mua đèn pin?" Tô Uyển Ngọc vẫn còn lo lắng chuyện đèn pin.

Giang Trường Hải trong tay đang có tiền nên vô cùng hào phóng: "Ngày mai sẽ đi, có thứ gì khác muốn mua thì ngày mai cũng mua hết."

"Cha, ngày mai mua đồ xong chúng ta lại đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa ngon đi. Con có hơi thèm rồi." Giang Miên Miên liếm môi, cô muốn ăn thịt sườn đông.

"Ăn!"

Giang Trường Hải vẫn đang tính toán trong lòng tháng sau là sinh nhật của vợ, hiện giờ trong tay ông có tiền, phải chọn cho vợ một món quà sinh nhật thật tốt mới được.

Úc Thừa nhìn một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, bỗng nhiên cảm thấy có chút hâm mộ. Nơi này có tình cảm, náo nhiệt, lại còn ấm áp.


Không như nhà của cậu, lục đục lẫn nhau, đấu tranh gay gắt.

Mẹ kế là một người phụ nữ khẩu phật tâm xà, bề ngoài thì tâng bốc cậu, sau lưng thì hận không thể đem cậu vào trong vũng bùn mà giẫm đạp.

Em trai là một đứa ngu ngốc cái gì cũng muốn tranh đoạt với cậu, con học theo bọn con gái khóc lóc vu oan hãm hại cậu.

Cha cậu lại càng ngu ngốc, người phụ nữ kia nói gì ông cũng tin, trước nay luôn xét nét bắt bẻ cậu, cậu chưa từng có điểm nào hợp với ý của ông ấy.

Tuy rằng cậu không thèm để tâm đến thái độ của bọn họ với mình, nhưng cậu thật sự không muốn sống trong căn nhà đó, nhìn thôi cũng thấy phiền phức.

Nghĩ đến những điều này, đôi lông mày đẹp đẽ của Úc Thừa nhíu lại, ánh mắt trở nên hung tợn: Mẹ nó, cậu cũng muốn phân nhà.

Lúc này, Giang Miên Miên yếu ớt lên tiếng: "Anh Úc, ngày mai đi lên trấn anh có thứ gì muốn mua không?"

Nghe vậy, ánh mắt của Tô Uyển Ngọc và Giang Trường Hải cũng chuyển đến Úc Thừa, cười nói:

"Suýt nữa thì quên, Úc Thừa đang mặc quần áo cũ của cha con đó, phải mua chiếc áo khoác và quần áo để thay giặt bên trong với cả tất nữa. Có điều vóc dáng của thằng bé tốt, mặc cái gì cũng đẹp."


Trước đây cứ nghĩ đối phương không ở nhà mình được mấy ngày, cũng không thân quen, liền chắp vá lại mà mặc.

Hiện giờ ở chung được một thời gian đã có tình cảm, còn nhận nhiều tiền của nhà người ta như vậy, đương nhiên là phải đối xử tốt với người ta.

Bị sáu con mắt của cả nhà ba người nhìn chằm chằm, lông mày của Úc Thừa giãn ra, cong môi cười: "Mua đồ để thay giặt là được rồi ạ, áo bông thì không cần đâu."

Gương mặt của cậu rất đẹp, cười một tiếng lại càng trở nên đẹp hơn.

Hai mắt Giang Miên Miên lập tức sáng lên: Đẹp trai quá.

Là một thiếu niên đẹp trai nên cười nhiều hơn để tạo phúc lợi cho người khác đúng không.

"Ngày mai chúng ta lên trấn xem trước, có thứ gì yêu thích thì mua." Tô Uyển Ngọc là một bà cô cũng vẫn bị nhan sắc công kích, cũng muốn đưa tay ra xoa đầu Úc Thừa.

Nhưng Úc Thừa lại lắc đầu: "Ngày mai cháu muốn đến nông trường tìm cậu cháu, mọi người cứ đi đi."

Hôm qua cậu đã nói với ông nội, đương nhiên là phải nhanh chóng đưa cậu theo mình về Thủ Đô để chữa chân.

Giang Trường Hải nghe xong đáp: "Cha cũng không đi, hai mẹ con đi lên trấn muốn mua gì thì mua đó. Cha đưa Úc Thừa đến nông trường."

Tuy rằng Úc Thừa có vóc dáng cao, nhìn cũng có vẻ điềm tĩnh, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi.

Nông trường Hoa Trung xa xôi như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì, ông cầm tiền cũng cảm thấy bỏng tay.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi