THẬP NIÊN 70: GIA ĐÌNH CỰC PHẨM

Tô Uyển Ngọc lấy cớ cơ thể không thoải mái nằm nghỉ ngơi ở nhà, Giang Trường Hải bước vào phòng, cởi dép ra, lên xe lập tức ôm chặt vợ hôn một cái.

Tô Uyển Ngọc lười biếng hỏi: "Sao lại về muộn như vậy? Lương thực bán không chạy à?"

image Giang Trường Hải bắt chéo hai chân đắc ý nói: "Em cũng không thử nghĩ xem chồng em là ai chứ? Anh mà ra tay còn bán không chạy à?"

Tô Uyển Ngọc nghe vậy lập tức nhướng người dậy, mắt sáng long lanh nhìn ông: "Bán hết luôn à? Bán được bao nhiêu tiền?"

"Bán hết rồi, bán được hai mươi lăm đồng." Giang Trường Hải nói xong liền móc một cái bánh bao thịt từ trong túi quần ra đưa cho bà.

Tô Uyển Ngọc cười rồi nhận lấy, trực tiếp cắn một miếng lớn, vẻ mặt hạnh phúc nói: "Bán được cũng nhiều, bây giờ nhà chúng ta đã tiết kiệm được hơn năm mươi đồng rồi, mỗi ngày đều có thể ăn bánh bao thịt rồi."

Giang Trường Hải véo nhẹ mũi bà, vẻ mặt sủng nịch nói: "Đúng vậy, sau này mỗi ngày anh đều mua bánh bao thịt cho em ăn, nuôi đến khi em trắng trẻo mập mạp mới thôi."

"Thôi bỏ đi, cách vài ngày chúng ta ăn một lần là được rồi, ngày nào cũng ăn như vậy, nhỡ bị người khác phát hiện thì hỏng bét." Tô Uyển Ngọc suy nghĩ một lúc, nhịn đau nói.


Suy cho cùng khoảng thời gian này, có nhà còn ăn không đủ no, nếu như ngày nào bọn họ cũng ăn bánh bao thịt, trở nên trắng trẻo mập mạp, vậy không phải nói rõ với mọi người, bọn có chuyện đường riêng à.

Giang Trường Hải vẫn không thèm để ý chút nào, khoát tay nói: "Quản bọn họ nghĩ như thế nào làm gì, nhà chúng được sống thoải mái thì cứ sống như thế thôi."

Ông nói xong đột nhiên hạ giọng xuống, vẻ mặt vừa thần bí vừa đắc ý nói: "Vợ à, hôm nay anh đã làm một việc lớn."

"Việc lớn gì vậy?" Tô Uyển Ngọc cực kỳ phối hợp với ông mà lộ ra vẻ mặt tò mò.

"Có một người phương Bắc, muốn bán một lô bông vải cho tiệm tạp hoá, bọn họ không có chứng minh, tiệm tạp hoá không dám mua, anh tìm bọn họ, mua một trăm cân."

"Bông vải?"

Tô Uyển Ngọc vừa nghe thấy hai chữ bông vải, lập tức vui vẻ: "Anh Hải, anh thật lợi hại, bông vải mà cũng mua được, từ lâu em đã muốn làm một bộ áo bông mới cho Miên Miên rồi, chúng ta bỏ bông vải trong áo bông rồi đan lại, mùa đông mặc lên sẽ được ấm hơn một chút."

Giang Trường Hải được vợ khen, vui vẻ như đang bay trên mấy, cực kỳ tự hào nói: "Mùa đông năm nay chúng ta sẽ làm, làm cho em và Miên Miên mỗi người hai bộ áo bông mới, thay nhau mặc, cho bọn họ ngưỡng mộ chết."


"Đúng, cho bọn họ ngưỡng mộ chết, anh Hải thật là thông minh quá."

Tô Uyển Ngọc khen Giang Trường Hải còn chưa thấy đủ, xoay đầu thơm ông một cái "mua~~"

"Bên này cũng muốn." Giang Trường Hải vừa cười vừa xoay má bên còn lại qua.

*

Buổi tối về nhà, Giang Miên Miên biết được chuyện vải bông, lập tức giơ ngón tay cái cho ông: "Cha, người đúng là có đầu óc kinh doanh, đợi một thời gian sau, khi trời lạnh, lúc tất cả mọi người đều mua bông vải, chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được một mớ tiền."

Vốn dĩ cô còn định đợi vài năm sau, đợi sau khi chính sách mở cửa, cô sẽ ủng hộ cha cô đi kinh doanh sáng nghiệp.

Không ngờ bây giờ không cần mình phải nói, ông đã biết buôn bán rồi, xem ra đời này của cô vẫn là có mệnh phú nhị đại.

Giang Miên Miên thấy cuộc sống hạnh phúc vui vẻ đang vẫy tay với mình, trong lòng thấy hết sức mỹ mãn, lời hay không mất tiền mua, vuốt mông ngựa Giang Trường Hải hết lời, suýt chút vuốt cho đuôi ngựa của Giang Trường Hải sưng lên.

(khen đến tận mây xanh)

Thấy con gái hết lời khen việc mình mua bông vải, Giang Trường Hải hận không thể lập tức đi chợ đen, tìm ông Ngưu, bán hết tất cả vải bông mình có để lấy phần trăm.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Giang Trường Hải đưa con gái đi trường học xong lập tức chạy thẳng đến chợ đen tìm ông Ngưu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi