THẬP NIÊN 70 HẰNG NGÀY LÀM RUỘNG NUÔI TÔM


So sánh giữa nhà họ Kim và nhà họ Thẩm bên này, đương nhiên ở đây vẫn tốt hơn, cho nên Kim Nguyệt Bảo quyết định sẽ ở lại chỗ này!Cô có thể hưởng thụ một gia đình ấm áp, bọn nhỏ cũng có người để dựa vào, đúng là một công đôi việc!Sau khi Thẩm Giang Viễn chạy ra cửa, bình tĩnh một chút mới nhớ lại chuyện vừa rồi.

Chả hiểu vì sao mới qua có mấy ngày, Kim Nguyệt Tịch lại thay đổi to lớn như thế?Ngay cả câu kia mà cũng dám nói ra, cũng không sợ xấu hổ, ngay cả một người đàn ông như anh nghe xong còn phải đỏ mặt nữa là.

Nhưng quan trọng nhất, Thẩm Giang Viễn cũng không quên đêm tân hôn cô ấy thấy anh tiến đến, ánh mắt cùng bộ dáng như nhìn thấy mãnh thú vậy, trong tay còn cầm kéo kề lên cổ của chính mình, đôi mắt to hoảng sợ trừng lớn, nói: “Anh đừng tới đây, bằng không tôi sẽ chết cho anh xem!”Bởi vì kinh ngạc cho nên Thẩm Giang Viễn liền dừng lại bước chân, cái gì cũng chưa dám nghĩ.

Anh biết lúc trước cưới cô vào cửa là do anh không đúng, nhưng là vì anh đã hỏi thăm qua, Kim Nguyệt Bảo không phải con gái ruột của nhà họ Kim, sinh hoạt ở trong nhà họ Kim cũng cực kì khó khăn, mà trùng hợp là nhà mình cũng vậy!Tuy nói cuộc sống không quá tốt, nhưng nếu Kim Nguyệt Bảo vừa vào cửa là có thể đương gia rồi làm chủ trong nhà, anh còn tưởng rằng cô sẽ rất thích, ai ngờ cô lại phản ứng kịch liệt như vậy.


Nhưng sáng nay mọi thứ đã khác, Kim Nguyệt Bảo đã nói gì? Cô bảo cô đồng ý cùng anh ở chung, Thẩm Giang Viễn sẽ tin sao?“Anh hai, anh, không phải ăn cơm trưa rồi mới đi sao?”Thẩm Giang Viễn còn đang đứng cân nhắc, một thiếu niên đẹp trai từ đằng xa chạy như bay lại đây, đúng là Thẩm Trạch Lâm, cậu nhóc mặt oán giận nhìn anh nói: “Có phải chị ấy lại náo loạn nữa không?”Thiếu niên chỉ mới có mười hai tuổi, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ lo lắng, bởi vì niên đại này thiếu ăn thiếu mặc, cho nên con nhà nghèo đã sớm hiểu chuyện hơn người bình thường, trẻ tầm mười hai mười ba tuổi ở trong thôn đã được xem là một nửa người lớn rồi.

“Không, không phải!”Thẩm Giang Viễn vội vàng giữ chặt cậu, anh híp mắt nói: “Sáng nay lúc cô ấy tỉnh, đã nói là sẽ đồng ý ở lại nhà chúng ta mà yên ổn sinh hoạt.

”Rõ ràng là cùng một câu nói, nhưng biểu tình trên mặt anh bỗng dưng lại có chút căng chặt lên.

Thẩm Trạch Lâm dừng lại một chút, do dự nói: “Vậy đây là chuyện tốt rồi, sao anh lại bỏ ra đây đứng?”“Trạch Lâm, một người lúc đầu còn nháo muốn chết muốn sống, lúc này đột nhiên lại thay đổi chủ ý, em có tin hay không?” Thẩm Giang Viễn nhíu mày hỏi.

Ánh mắt của Thẩm Trạch Lâm trầm xuống, lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Anh hai, em đã biết, anh cứ yên tâm đi, có em ở đây nhìn chằm chằm, chị ấy sẽ không làm ra chuyện xấu gì được đâu.

”Thẩm Giang Viễn cắt chặt răng, liền biết nhóc con này nghe không hiểu ý tứ của anh, nhưng mà như vậy cũng được.

Ít bữa nữa anh sẽ tự mình đi kiểm tra Kim Nguyệt Bảo sau vậy!! !.


.

Ở nhà họ Thẩm.

Khói bếp lượn lờ tỏa ra, cơm đã được dọn lên trên bàn của nhà chính.

Bữa ăn này có cơm trắng bóng, củ cải hầm thịt, cộng thêm rau cải xào, còn có một tô canh cá màu trắng sữa.

Thẩm Trạch Lâm vừa mới vào cửa đã thấy một màn này, cơn tức giận cũng nhanh chóng tiêu tan, không nhịn được mà khẽ nuốt nước miếng, ngơ ngác nhìn món thịt hầm ở trên bàn.


“Nhóc con, ngơ ra làm gì đấy? Còn không rửa tay ăn cơm đi?”Kim Nguyệt Bảo thấy vậy thì không khỏi buồn cười, sau khi dọn xong chén đũa còn không nhịn được mà búng vài cái vào trán của thiếu niên.

“Chị, đây là do chị dâu làm sao?”Thẩm Hương Vân bưng một chén canh trứng ra, Thẩm Trạch Lâm liền lặng lẽ hỏi thăm.

Thẩm Hương Vân thấy dáng vẻ si ngốc này của cậu, liền tức giận nói: “Ngoại trừ chị ấy thì còn ai!”Đem lượng thịt của một tháng hầm sạch, sau này nhà họ phải ăn cái gì đây? Tuy tiền lương của anh hai không thấp, nhưng thịt cá không phải cứ có tiền là sẽ mua được, bên trên đã quy định rõ, mỗi tháng mỗi người chỉ có phiếu thịt hai cân, ngoại trừ bàn tiệc kết hôn ngày hôm trước, cũng chả biết còn thừa lại nhiều hay ít?“Cái kia, cảm ơn nhé!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi