THẬP NIÊN 70: LÀ MẸ KẾ KHÔNG PHẢI CHỊ

Ngẫu nhiên cô cũng sẽ theo đuổi những thứ lãng mạn ví dụ như pha trà, cắm hoa, phối hương liệu, ngắm tuyết, vẽ tranh, tập thư pháp...

Sau khi Tề Việt tỏ ra khá hài lòng ngửi ống tay áo của cô một chút, nhóc con ấy lại ra vẻ ghét bỏ mà đẩy tay cô ra.

Trên người bà mẹ kế này thơm thật. Nghĩ vậy nhưng khi nhóc con ấy nói ra miệng lại thành: “Không dễ ngửi chút nào, thối muốn chết.”

Khương Song Linh cũng không giận, cô cất giọng nhẹ nhàng như lúc dỗ dành trẻ con để dặn dò bạn nhỏ Tề Việt: “Cháu ngồi bên trong chờ ba ba trở về nhé.”

Tề Việt không phản ứng lại cô, thằng bé chỉ hừ một tiếng rồi dịch mông ngồi nhích sang bên cạnh, nó muốn ngồi xa Khương Song Linh một chút.

Lúc này, bạn nhỏ Khương Triệt đang ngồi trong cùng cảm thấy vô cùng bối rối, lại tiếp tục chen về phía cửa sổ, thân thể nhỏ nhắn của nó dán vào khung tàu, y như một con thằn lằn nhỏ trong lòng đầy sợ hãi.

Cậu bé đang nỗ lực hết sức để mình cách xa Tề Việt kia một chút, còn dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía chị mình.

Khương Song Linh: “……”

Cô muốn cười, lại biết lúc này mình không nên cười.

“Em trai, phốc —— em ngồi cho tử tế đi.”

Tính cách của Tề Việt có chút xấu xa, nhóc con này thấy Khương Triệt không muốn tới gần mình, nó lại càng thích chen về phía cậu bé.

Khương Triệt có ý đồ đẩy nhóc con ấy ra, nhưng tay chân cậu bé quá nhỏ, không được cứng cỏi như Tề Việt kia, đẩy nhóc con kia ra không nổi. Kết quả là hai đứa trẻ dính vào nhau, không ngừng đẩy tới đẩy lui.

“A…… Chị ơi.”

Khương Song Linh thấy vậy có chút đau đầu, rốt cuộc là cô có nên đi lên tách hai đứa nhỏ xui xẻo này ra không, nãy giờ chúng nó cứ như dính vào nhau kìa?

Đồng thời cô cũng thầm cảm thấy may mắn trong lòng, bởi vì hai đứa Khương Triệt và Tề Việt này đều không phải những đứa trẻ hay khóc, bằng không lúc chắc chắn chúng nó khóc lên sẽ đáng sợ hơn nhiều.

Trong lúc Khương Song Linh còn đang do dự, hai bạn nhỏ đẩy tới đẩy đi một hồi lại cảm thấy không thú vị, Tề Việt cầm lấy cuốn tranh liên hoàn kia, cúi đầu ngồi ở ghế dựa lật xem, thanh âm lật sách nghe rào rào rào.

Khiến cho bạn nhỏ Khương Triệt vốn đang sợ nhóc con ấy chẳng khác gì rắn rết lại không nhịn được tò mò cũng thò đầu lại gần muốn xem.

Vì thế Khương Song Linh lại lấy cho em trai mình một quyển tranh liên hoàn khác.

Khương Triệt ôm cuốn tranh liên hoàn mới rồi thành thành thật thật mở ra xem.

Tề Việt thấy có cuốn mới, nó lại ngang ngược cướp đi cuốn tranh liên hoàn trong tay Khương Triệt, đổi cho cậu bé quyển cũ kia.

Khương Triệt tính tình dễ chịu, cũng không tức giận, cậu bé có thứ gì thì đọc thứ ấy, không hề kén chọn.

Vậy là hai người bạn nhỏ cúi đầu nghiêm túc xem tập tranh trong tay mình.

Còn Khương Song Linh nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô nghĩ thầm cuối cùng cũng chịu ngừng nghỉ rồi.

Bỗng nhiên có cảm giác cô như là một người chị cả không đáng tin cậy mang theo hai đứa em trai vậy.

Sau đó, cô lại không nhịn được nghiêng đầu nhìn về hướng cửa xe, trong lòng thầm nhủ…

—— Khi nào Tề Hành mới trở về?

Không bao lâu sau, Tề Hành đã vác theo một bao đồ lên xe, anh đưa bao đồ đó cho Khương Song Linh, còn mình lại một lần nữa ôm Tề Việt ngồi xuống ghế.

Khương Song Linh ôm em trai vào trong ngực, tò mò mở một bao đồ kia ra, lại phát hiện bên trong chính là kẹo sữa thỏ trắng, sữa bột và sữa mạch nha.

Cô có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Tề Hành một cái, trong lòng bỗng dưng nổi lên một thứ cảm xúc không rõ.

Nhưng dù sao đây cũng là ý tốt của người ta, cô khẽ cười một cái, mở hộp kẹo sữa kia ra, cho Khương Triệt ăn một viên, tự mình ăn một viên, lại lột một nửa lớp giấy gói kẹo của chiếc thứ ba, sau đó đưa viên kẹo vẫn còn một nửa lớp giấy gói ấy tới bên miệng Tề Việt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi