THẬP NIÊN 70: LÀ MẸ KẾ KHÔNG PHẢI CHỊ



Khương Song Linh dùng giấy vụn bọc vỏ trứng lại rồi nắm chặt vào trong lòng bàn tay.

Tại vị trí mà Khương Triệt không nhìn thấy, mảnh giấy vụn liền biến mất trong không khí mỏng manh.Ngày đầu tiên xuyên đến thập niên 70, Khương Song Linh đã phát hiện ra ngôi nhà trọ cô thuê cũng xuất hiện ở đây, đó là một ngôi nhà hai tầng và một mảnh sân.Lúc phát hiện ra chuyện này, Khương Song Linh đã không khỏi vui mừng.


Điều này có nghĩa là cô có thể thoải mái trồng rau, nuôi heo và nuôi gà trong ngôi nhà trọ của mình!! Ở thập niên 70, ít nhất cô cũng sẽ không chết vì đói, nhưng mà……Có vẻ như cô đã vui mừng quá sớm.Bởi vì dường như ngôi nhà trọ này đã được cài đặt chế độ ‘reset’, cứ qua 0h đêm nó lại khôi phục thành hình dáng ban đầu.Lúc đầu Khương Song Linh cũng không biết.

Ban ngày cô cực khổ cuốc đất, đào hố, sau đó gieo từng hạt giống.

Kết quả ngày hôm sau đi xem liền trợn tròn mắt.Tất cả đều khôi phục lại nguyên trạng.Hạt giống cây trồng hoàn toàn biến mất.Cũng giống như đống vỏ trứng vừa rồi cô ném đi, chỉ cần tới 0h đêm, nhà trọ cũng như rác thải sẽ tự động tiêu huỷ.Nhà trọ cô mang tới đây không thể trồng trọt, cũng không thể nuôi gà nuôi vịt, càng không thể cất chứa đồ vật.Khương Song Linh khóc không ra nước mắt.Tuy nhiên, cái gì cũng có mặt tốt và mặt xấu của nó.

Mặc dù mỗi ngày sẽ được thiết lập lại, cô không thể trồng rau ở đó, nhưng cũng có nghĩa là, nếu cô lấy đi một thứ gì đó từ nhà trọ thì đến 0h ngày hôm sau, nhà trọ sẽ tự động bù đắp vào chỗ thiếu đó.Thời điểm cô xuyên tới đây, cũng là ngày cô dọn đến nhà trọ.


Ngôi nhà trống rỗng, sân vườn cũng vắng tanh, chỉ có vali hành lý đơn giản của cô.“Nếu sớm biết sẽ mang theo nó xuyên tới thập niên 70, thì tôi đã dọn cả siêu thị vào……”“Hoặc là ít nhất cũng đi mua mấy cân thịt!”…… Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.Hành lý của cô hầu như chỉ có vài quyển tập tranh, bút vẽ, thuốc màu, và các dụng cụ vẽ tranh khác.

Khương Song Linh vẽ hơn hai mươi năm, đối với cô mà nói, cái gì cũng có thể chấp nhận được, duy nhất chỉ có những lọ thuốc màu mà cô yêu thích là không thể tách rời.Nhưng giờ thì đống đồ vật mà cô coi như bảo bối cũng chả làm được cái mẹ gì, dù sao thuốc màu cũng không thể mang ra làm cơm ăn.Điều đáng giá nhất, vui mừng nhất chính là nhà trọ có đồ để ăn, bao gồm: Một hũ mật ong rừng do chủ nhà trọ gửi tặng, khi cô chuyển tới, nhà hàng xóm đang rán mỡ heo trong một cái nồi rất to ở ngoài sân, Khương Song Linh đi xem náo nhiệt, tặng cho con trai nhà đó một bức tranh, được hàng xóm tặng lại một chén mỡ heo nhỏ cùng với hai quả trứng gà tự nuôi, ngoài ra còn có một cân gạo và một quả trứng vịt Bắc Thảo cô mang theo khi chuyển tới đây.Cô định sẽ nấu cháo thịt nạc cùng với trứng vịt Bắc Thảo.Nhưng còn chưa kịp mua thịt, người đã xuyên tới đây.Sớm biết ngàn vàng khó mua như vậy……Tại sao lúc chuyển nhà cô lại ung dung như thế? Tại sao lại không mua một ít sữa chua, mứt sấy, thịt heo khô linh tinh……Sau khi xuyên tới thập niên 70, Khương Song Linh đã đập giường không biết bao nhiêu lần, hối hận rớt nước mắt.Mật ong, mỡ heo, trứng gà, gạo, trứng vịt Bắc Thảo……Mỡ heo? Mỡ heo dùng để xào rau.

Trứng vịt Bắc Thảo? Trứng vịt Bắc Thảo nấu cháo ăn còn tạm được, nhưng chỉ có một mình thì Khương Song Linh nuốt không trôi.


Mật ong rừng và trứng gà đều rất tốt.

Mỗi ngày Khương Song Linh đều uống một chén mật ong cách thuỷ, cùng em trai ăn một quả trứng gà, mới miễn cưỡng kiềm chế được cơn thèm ăn bồn chồn trong người.Ở niên đại này, mỡ heo là thứ hiếm nhất, thật tuyệt vời nếu trong nhà có mỡ heo để nấu ăn.

Mỗi khi tự mình xuống bếp, cô đều cho thêm một chút mỡ để rau xào ăn ngon hơn……Tuy rằng chỉ có một cân gạo, nhưng mỗi ngày đều có thể thiết lập lại một lần, chẳng khác nào mỗi ngày được miễn phí một cân gạo, ít nhất sẽ không chết đói…….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi