THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

Chu Cảnh Diên nắm lấy tay phải của Lục Thanh Nghiên, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve ngón giữa tay phải của cô.

"Khiến anh chắc chắn chính là nó!"

Cả người Lục Thanh Nghiên chấn động, nhanh chóng rút tay về: "Không có khả năng, sao anh có thể nhìn thấy được?"

Chỉ dây đằng kia chỉ có cô mới thấy được, sao anh có thể nhìn thấy?

"Thật đẹp."

Chu Cảnh Diên nhìn Lục Thanh Nghiên, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve chỗ dây đằng quấn quanh.

Lục Thanh Nghiên bị bỏng đến, rút tay mình về theo phản xạ.

Cô đột nhiên ý thức được không thích hợp.

Đôi mắt của Chu Cảnh Diên nhìn cô đâu giống ánh mắt đang nhìn chị gái, nóng bỏng thâm tình khiến cô kinh hãi.

Không kịp nghĩ lại vì sao Chu Cảnh Diên sẽ thấy được dây đằng trên ngón tay cô, Lục Thanh Nghiên xoay người muốn rời đi.

"Không còn sớm nữa, tôi đi về trước."

Bên ngoài không biết mưa ngừng rơi từ lúc nào.

Lục Thanh Nghiên muốn nhanh chóng tránh thoát, hoảng hốt muốn chết.

Phía sau có đôi cánh tay vạm vỡ vươn ra ôm chặt lấy cô.

Lưng của Lục Thanh Nghiên dựa vào ngực hắn, quần áo mỏng manh của Chu Cảnh Diên không thể che giấu độ ấm nóng rực trên người hắn.

"Đừng rời khỏi anh, anh đợi em từ rất lâu rồi."

Hơi thở nóng rực của anh bao phủ toàn thân Lục Thanh Nghiên, cô không biết nên hình dung trái tim xao động của mình thế nào.

"Chu Cảnh Diên, anh đang nói chuyện cười gì thế?"

Lục Thanh Nghiên kinh hoảng lúng túng, kéo tay Chu Cảnh Diên ra, lùi về sau một bước....

"Từ khi nào anh... Anh biết rõ chúng ta không có khả năng mà."

Lục Thanh Nghiên muốn hỏi Chu Cảnh Diên thích cô từ khi nào, lại cảm thấy hỏi ra những lời này rất ấu trĩ. "Vì sao không có khả năng?"

Chu Cảnh Diên tới gần Lục Thanh Nghiên, cường thế ép buộc cô trả lời mình.

"Anh biết rõ tôi không phải người thế giới này mà, tôi có khả năng rời đi bất cứ lúc nào."

"Tôi căn bản không khống chế được, cho nên đừng đặt tình cảm lên người tôi."

Lục Thanh Nghiên không muốn tổn thương Chu Cảnh Diên.

Từ khi nào, bé trai nhỏ tuổi đã cao hơn cô, tuổi còn lớn hơn cô.

Lời nói của cô hoàn toàn khiến Chu Cảnh Diên đỏ mắt, cố chấp nhìn cô không nói một tiếng.

Mãi đến khi không khí càng ngày càng nặng nề, cô mới nghe thấy giọng anh, kèm theo khẩn cầu hèn mọn không nói nên lời.

"Mỗi ngày anh đều khẩn cầu, mỗi ngày anh đều nhớ em. Anh đã từng thề, chỉ cần em có thể ở bên anh một ngày, anh nguyện ý trả giá mọi thứ của mình, cho dù là muốn mạng anh."

"Cho nên... Đừng đi, đừng bỏ rơi anh!"

Anh nhìn cô tàn nhẫn biến mất trước mặt mình hết lần này tới lần khác nhưng không thể làm được gì.

Anh không giữ cô lại được, không thể đoạt cô với ông trời.

Tình cảm mãnh liệt của Chu Cảnh Diên khiến trái tỉm Lục Thanh Nghiên đột nhiên nóng bỏng, cô không biết nên hình dung thế nào.

Cô chưa từng yêu đương, không biết là cảm giác gì, nhưng lúc này cô bị chấn động đến, cảm nhận được tư vị khác biệt.

"Chu Cảnh Diên, anh đừng như vậy."

Lục Thanh Nghiên sợ, cô sợ mình không đáp lại được tình cảm của Chu Cảnh Diên, không dám tùy ý mặc kệ tình cảm của mình.

Giống như cô nói, cô không biết khi nào mình sẽ rời đi.

Nếu cô thực sự yêu anh, đến lúc đó đột nhiên biến mất thì cô sẽ hỏng mất.

Đối với anh có tình cảm mãnh liệt với cô như vậy càng là đả kích sâu hơn....

Lục Thanh Nghiên bước từng bước đi trên đường đất lầy lội.

Không chú ý một chút trên giày vải sẽ dính đầy bùn lầy, chuyện này khiến Luc Thanh Nhiên cảm thấy eất ruêât. Phía sau truyền tới bước chân trầm ổn, Lục Thanh Nghiên dừng lại, quay đầu nhìn.

Cách hai mươi mét, bóng dáng cao lớn của Chu Cảnh Diên cũng dừng lại theo cô.

Hôm nay anh mặc áo vải thô màu xanh biển, quần áo mỏng manh xuyên thấu, mơ hồ thấy được bên trong anh còn mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng.

Cô dường như có thể xuyên thấu qua áo thấy được lồng ngực rắn chắc của anh, tràn ngập sức mạnh, khiến người ta thở khó khăn.

Phía dưới anh là quần dài màu đen, dưới chân là đôi giày vải màu đen.

Ăn mặc bình thường nhất vậy mà không giảm đi chút nhan sắc của anh, ngũ quan góc cạnh tương đối rõ ràng hoàn mỹ còn xuất sắc.

Nếu không phải chắc chắn, Lục Thanh Nghiên căn bản không tin người có bề ngoài xuất sắc như vậy sẽ sống ở sơn thôn thập niên 70.

"Chu Cảnh Diên, tôi sắp về nhà rồi, anh trở về đi."

Đội một cách đội hai không xa, anh còn kiên trì đưa cô về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi