THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

Quả thực là khó tin, không phải chứt

Lúc này hai người mới gặp nhau lần đầu, sao có thể nhìn với con mắt khác?

Thẩm Nguyệt không cho rằng Chu Cảnh Diên sẽ nhất kiến chung tình với Lục Thanh Nghiên, dù sao anh không phải là loại người như thế!

"Bác sĩ Lục, em ở đây à, làm hại anh tìm rất lâu."

Giọng nói đáng khinh truyền từ xa tới, giọng nói rất to.

Mọi người đang nghỉ ngơi đều nhìn qua, thấy là Trần vô lại em, lập tức thay đổi sắc mặt.

Lục Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn.

Trần vô lại em chạy tới đứng bên cạnh cô, tay cầm hộp cơm mới tỉnh.

"Bác sĩ Lục, cho em."

Lộ ra tươi cười ghê tởm, Trần vô lại em đưa hộp cơm trong tay cho Lục Thanh Nghiên.

Anh ta cố ý làm như vậy trước mặt mọi người, muốn tất cả mọi người thấy được.

Ánh mắt hung ác nham hiểm của Chu Cảnh Diên nhìn về phía Trần vô lại em.

Nếu ánh mắt có thể giết người, không biết Trần vô lại em đã chết bao nhiêu lần.

Trần vô lại em không dám nhìn Chu Cảnh Diên, khi đối mặt với anh thì hơi nhát gan.

Nghĩ tới nhiều người nhìn như vậy, Chu Cảnh Diên chắc chắn không dám ra tay, lại lớn gan hơn.

"Đồng chí Trần, có phải anh đưa nhầm hay không?"

Gương mặt Lục Thanh Nghiên âm trầm, biết mình bị Trần vô lại em theo dõi.

Trong lòng cô vốn có tức giận không có cơ hội phát tiết ra, Trần vô lại em lại cố đâm đầu vào.

"Sao có thể nhầm được, anh đặc biệt đưa tới cho bác sĩ Lục mà."

Trần vô lại em cười, muốn nhét hộp cơm vào tay Lục Thanh Nghiên.

Chỉ cần bị người ta nhìn thấy, đến lúc đó anh ta nói mình có quan hệ "Lấy ra, tôi không cần."

Lục Thanh Nghiên vẫn luôn kìm nén, sắp không nhịn được.

"Em không cần anh sẽ không đi."

Trần vô lại em dùng đầu lưỡi liếm hàm răng vàng khè, biểu cảm tỉ tiện xấu xí.

Chu Cảnh Diên bước lên, Lục Thanh Nghiên lanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay anh, cảnh cáo anh.

Nhiều người nhìn như thế, nếu người không liên quan như Chu Cảnh Diên ra tay, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Cô không thể để anh vì cô mà xảy ra chuyện được, đặc biệt là vì tên vô lại như Trần vô lại em.

"Được lắm, tôi đã nói là người nào không biết xấu hổ câu lấy em chồng tôi, không nghĩ tới là cô?"

Giọng nói khắc nghiệt ác độc từ xa đến gần, Ngưu Lan Hoa nổi giận đùng đùng chạy từ xa tới, không cho phân trần chỉ vào Lục Thanh Nghiên mắng to.

Trần Ni đi theo bên cạnh Ngưu Lan Hoa, trong mắt không che giấu được vui sướng khi người khác gặp họa.

Hôm nay cô ta phát hiện chú hai cho đồ ăn nhà mình vào hộp, ý thức được không thích hợp, thì vội nói thầm bên tai Ngưu Lan Hoa.

Cô ta không nghĩ tới chú hai sẽ đưa hộp cơm cho Lục Thanh Nghiên.

Tuy Trần Ni cảm thấy Trần vô lại em đang cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng mà cảnh này cô ta nhìn vô cùng sảng khoái.

Bị chú hai nhà cô ta coi trọng, cô ta xem Lục Thanh Nghiên còn giữ được trong sạch kiểu gì.

Đến lúc đó người trong đại đội, một ngụm nước bọt một câu là bao phủ Lục Thanh Nghiên.

"Con mắt nào của thím Ngưu nhìn thấy tôi câu lấy em chồng thím?"

Lục Thanh Nghiên cử động cánh tay mình, chuẩn bị tự mình ra tay.

Tới nơi này sắp hai tháng, có phải cô thoạt nhìn rất dễ bắt nạt hay không?

Mới có thể khiến đám người này tùy ý hất nước bẩn lên người cô như vậy!

"Còn cần nhìn ư? Mọi người ở đây đều thấy em chồng tôi đưa cơm cho cô, nếu không phải cô câu lấy chú ấy, chú ấy sẽ tặng cô sao?" Ngưu Lan Hoa mặc kệ nhiều như vậy, chỉ biết đồ ăn nhà mình sắp vào miệng người ngoài.

Hôm nay nhà bọn họ ăn thịt, tuyệt đối không thể bị Lục Thanh Nghiên ăn.

"Thím Chu cảm thấy tôi trông thế nào?"

Lục Thanh Nghiên đột nhiên cười hỏi.

Cô giơ tay lên chạm vào gương mặt trắng nõn của mình, ở dưới ánh mặt trời chói chang như vậy, vậy mà không có dấu hiệu bị phơi đỏ phơi đen.

Trần Ni vừa thấy hành động này của cô thì không hiểu gì, không biết Lục Thanh Nghiên đột nhiên hỏi câu này làm gì.

Đầu óc của Ngưu Lan Hoa còn chưa kịp phản ứng: "Tôi quan tâm cô trông như thế nào à."

"Rất đẹp, rất xinh đẹp."

Thẩm Nguyệt ở bên cạnh lớn tiếng mở miệng.

"Bác sĩ Lục thực sự rất xinh đẹp, anh rất thích."

Trần vô lại em cười ha ha, vô liêm sỉ tới cực hạn.

Lục Thanh Nghiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần vô lại em một cái, đột nhiên lộ ra nụ cười mỉa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi