THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

Lục Thanh Nghiên lấy một lọ thuốc trong không gian ra, rắc lên miệng vết thương của Trần Ni.

Dường như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, cô lại lấy một lọ thuốc vẩy lên làn da của Trần Ni.

Loại thuốc thứ nhất khiến miệng vết thương của Trần Ni vĩnh viễn không khép lại được.

Cho dù khép lại cũng sẽ để lại dấu vết cả đời không xóa đi được.

Loại thuốc thứ hai sẽ khiến trên người Trần Ni tỏa ra mùi tanh tưởi suốt một tháng.

Cô tin đến lúc đó chắc chắn có trò hay để xem.

Xử lý Trần Ni xong, hiện giờ nên tới lượt Trần vô lại em tội ác tày trời.

Trần vô lại em nằm trên đất giống y như con chó chết, không hề hay biết.

Lục Thanh Nghiên lại lấy gậy bóng chày từ trong không gian ra, ghét bỏ nhíu mày.

"Lần trước bảo anh lựa chọn phế chân nào, anh..."

Đang nói chuyện, Lục Thanh Nghiên cảm nhận được có người tới gần.

Cô nhanh chóng tắt đèn pin, cảnh giác chạy tới phía sau cây đại thụ.

Một lát sau, một bóng dáng cao lớn đi tới.

Dựa vào ánh trăng nhàn nhạt, Lục Thanh Nghiên nhận ra người tới là ai.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô đi ra khỏi phía sau cây.

"Sao anh lại tới đây?"

Lục Thanh Nghiên bật đèn pin, không hiểu sao lại hơi chột dạ, cất bước đi tới chỗ bóng dáng kia.

Ánh đèn mờ ảo chiếu lên gương mặt tuấn tú của Chu Cảnh Diên.

Trong bóng đêm, đôi mắt anh lộ ra sắc bén khiến tim người ta đập nhanh.

Tầm mắt của Chu Cảnh Diên lạnh lẽo nhìn hai người nằm trên đất.

Anh đứng bên cạnh Lục Thanh Nghiên, nâng tay chắn trước mặt cô.

"Đi sang một bên, nơi này giao cho anh."

" “hịi Cảnh Diên. " "Bọn họ bẩn, không đáng để em ra tay."

Chuyện của vợ anh chính là chuyện của anh.

Hai người dơ bẩn như thế, anh sẽ thu thập thay cô.

Gậy bóng chày trong tay Lục Thanh Nghiên không biết bị Chu Cảnh Diên cầm lấy từ lúc nào.

Đợi cô kịp phản ứng, cả người đã đứng trên đường đất an tĩnh.

Cách đó không xa là chỗ vừa rồi cô muốn ra tay.

Chân núi tối tăm.

Chu Cảnh Diên từ trên cao nhìn xuống Trần vô lại em đang hôn mê, hai mắt lạnh như băng, hung ác nham hiểm sắc bén.

Anh giơ gậy bóng chày trong tay lên, dùng sức vung mạnh...

Lục Thanh Nghiên an tĩnh chờ đợi, chỉ một lát sau Chu Cảnh Diên chậm rãi đi ra.

Cô đứng yên tại chỗ quay đầu nhìn anh, vẻ mặt mơ hồ.

"Được rồi, sau này anh ta sẽ không lại bắt nạt em nữa."

Đôi mắt của Chu Cảnh Diên nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, nhu hòa như muốn nhấn chìm cô ở bên trong.

"Sao anh lại ở đây?"

Lục Thanh Nghiên hơi cúi đầu, không dám nhìn anh.

Trong miệng kêu gào phải coi anh như em trai, nhưng chỉ có mình Lục Thanh Nghiên biết rõ.

Hiện giờ cô căn bản không có biện pháp lại coi Chu Cảnh Diên là em trai mà đối đãi.

"Không yên tâm."

Chu Cảnh Diên không nói với Lục Thanh Nghiên, mình cũng chuẩn bị ra tay vào tối nay.

Anh tuyệt đối không cho phép nguy hiểm tiềm tàng ở ngay bên cạnh cô.

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, mất tự nhiên lại tránh đi lần nữa.

"Anh không cần lo lắng cho tôi, bọn họ không bắt nạt được tôi đâu."

Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên lóe lên ánh sáng, đôi tay để sau lưng.

Cho dù anh không nói, sao cô có thể không biết tình hình. Cô nên làm thế nào mới tốt đây?

"Anh rất lo lắng."

Không phủ nhận, Chu Cảnh Diên nhỏ giọng mở miệng.

Giọng nói thuần hậu khàn khàn, không chút che giấu dịu dàng.

Giọng nói thâm tình của anh, phá lệ khiến Lục Thanh Nghiên không chịu nổi, cô vội xoay người không nhìn anh.

Trong bóng đêm, trên gương mặt tỉnh xảo kia hiện lên rặng mây đỏ kiều diễm, mãi mà chưa tan đi.

"Anh trả gậy bóng chày lại cho tôi, tôi đi trở về."

"Bẩn."

"Vậy anh ném đi."

Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên không gật đầu, cũng không lắc đầu: "Anh đưa em trở về."

"Không cần, tôi tự mình trở về."

Lục Thanh Nghiên chạy về trước, nghĩ tới gì đó lại chạy trở về.

"Có phải anh nên trả khăn tay lại cho tôi hay không?"

Khăn tay thỏ trắng kia, anh dùng thuận tay như vậy, không sợ bị người ta nói linh tỉnh à.

"Không mang theo trên người."

Chu Cảnh Diên từ chối thẳng.

Thực ra khăn tay vẫn luôn ở trong túi áo anh, nhưng mà anh không định trả lại cho cô.

Lục Thanh Nghiên trừng anh, cảm thấy anh đang lừa cô, nhưng không có chứng cứ.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Dưới tiếng còi thúc giục, người của đại đội Thịnh Dương rời giường, lục tục bắt đầu đi làm việc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi