THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

Ngưu Lan Hoa như là nhìn kẻ thù, đôi mắt trợn to đỏ lên.

Bà ta còn trông cậy vào Trần Ni gả ra ngoài kiếm tiền về cho nhà.

Hiện giờ xảy ra chuyện như thế, sau này bà ta phải nuôi Trần Ni cả đời, như vậy sao được?

"Mẹ, con khi nào..."

Trần Ni vừa định phản bác, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh tối qua, biểu cảm thay đổi.

Lúc này mới thấy rõ mình đang ở nơi nào.

"Sao con lại ở đây?"

Cô ta nên ở nhà Lục Thanh Nghiên với chú hai mới đúng.

Không phải là kế hoạch tiến hành vô cùng thuận lợi ư?

Tại sao lại như vậy?

Đúng rồi, tối qua cô ta không biết bị ai đánh hôn mê.

"Trần Ni, còn nhỏ tuổi đã không biết xấu hổ như vậy, sau này còn gả đi kiểu gì."

Mấy thím không chút lưu tình chỉ trích, mặc kệ Trần Ni rốt cuộc là có chuyện gì.

Cho dù là ở thời đại nào cũng thế, mọi người chỉ tin vào thứ mình thấy.

Trần Ni vừa nghe thấy thế gưng mặt đỏ bừng, ngay sau đó lại trở nên trắng bệch.

"Mau tới đây, hình như Trần vô lại em thực sự xảy ra chuyện."

Ngô lão tam gọi đội trưởng Từ.

Mọi người không muốn quản Trần vô lại em, cho nên xem nhẹ anh ta theo bản năng.

Cho rằng anh ta giống với Trần Ni, chỉ đang ngủ.

Ngô lão tam nói chuyện là cha của Ngô Tiểu Anh.

Ông ấy cũng là trong lúc vô tình nhìn Trần vô lại em một lát, lúc này mới phát hiện Trần vô lại em không thích hợp.

Trong lòng đội trưởng Từ thấp thỏm, nhanh chóng chạy tới.

Trần vô lại em thực sự hôn mê bất tỉnh.

Hai chân anh ta có vết máu khô cạn, gương mặt đáng khinh trắng "Em chồng, em làm sao thế?"

Ngưu Lan Hoa đẩy mấy người ra.

Vừa thấy tình trạng thê thảm của Trần vô lại em nằm trên đất, sợ tới mức không biết nên nói gì.

Trần vô lại em là cây rụng tiền của nhà bọn họ.

Nếu anh ta xảy ra chuyện, sau này nhà bọn họ sẽ xuống dốc không phanh.

"Thanh Nghiên, cháu mau khám cho Trần vô lại em xem, rốt cuộc là bị làm sao thế?"

Đội trưởng Từ thấy được Lục Thanh Nghiên trong đám người, nôn nóng mở miệng.

Lục Thanh Nghiên không có biện pháp, chỉ có thể đi ra khỏi đám người.

Trần Ni vốn đang bực bội vì trên người mình tỏa ra mùi tanh tưởi.

Nhìn thấy Lục Thanh Nghiên hoàn hảo không tổn hao gì, thì lao nhanh qua.

Còn không đợi cô ta chất vấn gì, Ngưu Lan Hoa đột nhiên đi tới tát mạnh một cái.

"Con nhóc chết tiệt này, rốt cuộc là chú hai mày làm sao vậy? Có phải là chuyện tốt mày làm hay không?"

Ngưu Lan Hoa tát một cái còn chưa hết giận, nhặt gậy trên đất lên đánh Trần Ni.

Trần Ni bị đánh khắp nơi đều là vết thương.

Trong tình huống không có chỗ để trốn, lập tức chỉ vào Lục Thanh Nghiên.

"Bởi vì cô ta, tất cả đều là vì cô ta."

Lục Thanh Nghiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Trần Ni, biểu cảm vô tội.

"Trần Ni, cô nói cái gì thế? Sao tôi nghe không hiểu?"

"Lục Thanh Nghiên, cô đừng giả ngu, nhất định là do cô làm."

"Tối hôm qua tôi và chú hai đi tìm cô, mới ra cửa đã bị người ta đánh ngất, tỉnh lại thì ở chỗ này."

Trần Ni giống như người điên, nói hết kế hoạch của mình và Trần vô lại em ra. Đội trưởng Từ tức tới mức dậm chân.

Người vây xem xung quanh như bị ấn nút tạm dừng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, an tĩnh tới mức kim rơi xuống còn có thể nghe thấy.

"Tôi nghe thấy được gì đây? Cô bé Trần Ni này muốn làm chuyện xấu ư?"

"Ôi trời ơi! Tôi sớm đã biết mấy người của Trần gia không phải người tốt gì, bà xem Trần Ni mới bao nhiêu tuổi, đã đi theo chú hai cô ta làm chuyện xấu rồi."

"Đại đội trưởng, tôi kiến nghị phê bình trừng phạt Trần Ni."

Một thím trong đám người không nhìn nổi trong đội có loại u ác tính này, giơ tay bảo đội trưởng Từ phê bình trừng phạt Trần Ni.

Trần Ni sợ tới mức chân mềm nhữn, ngã xuống mặt đất.

"Không phải tôi, là chú hai tôi, là chú hai tôi bức tôi."

"Trần Ni, tôi đắc tội cô chỗ nào, mà cô và chú hai cô muốn hại tôi như vậy?"

Lục Thanh Nghiên đi về phía Trần Ni, trên mặt là đau khổ.

Trần Ni không rên một tiếng, sợ nói nhiều sai nhiều.

"Chắc chắn là vì chuyện ngày hôm qua, Trần vô lại em này chính là tai họa."

"Con nhóc Trần Ni này cũng không phải loại người tốt đẹp gì."

Đường Quyên nắm chặt tay Ngô Tiểu Anh, cảnh cáo cô ấy: "Sau này cách Trần Ni xa một chút, có nghe thấy không."

Mẹ Từ Ngọc Mai cũng nói những lời như vậy với cô ta.

Mấy cô gái trẻ tuổi khác cũng là như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi