THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

Trên mặt Trần vô lại em đều là nước, nhưng chỉ có thể đôi mắt đỏ tươi căm tức nhìn Trần Ni.

Trần Ni không để ý tới Trần vô lại em, xoay người rời đi.

"Quay lại cho tao, đi bốc thuốc cho tao."

Phía sau truyền tới tiếng rống giận của Trần vô lại em.

Trần Ni cười mỉa một tiếng, coi những lời anh ta nói là đánh rắm.

Cổng lớn Trần gia, Từ Ngọc Mai và Ngô Tiểu Anh đang rối rắm có nên đi vào hay không.

"Hai người cũng là tới chê cười tôi sao?"

Trần Ni dựa vào khung cửa, đôi mắt lạnh như băng.

Lúc này cô ta vì chuyện hôm nay, mà trở nên hơi cực đoan.

Từ Ngọc Mai bị Trần Ni đột nhiên nói chuyện dọa sợ.

Ngửi được mùi thối trên người Trần Ni, cô ta bịt mũi lại theo bản năng.

"Cô ghét bỏ tôi?"

Trần Ni tiến lên một bước, đôi mắt lạnh như băng nhìn Từ Ngọc Mai.

"Tôi... Tôi không phải..."

Từ Ngọc Mai muốn giải thích, thấy Trần Ni không có chút biểu cảm gì thì câm miệng lại.

Cô ta không nên gạt mẹ tới tìm Trần Ni.

"Trần Ni, cô không sao chứ? Tôi và Ngọc Mai rất lo lắng cho cô."

Ngô Tiểu Anh nín thở, cố gắng nở nụ cười với Trần Ni.

"Lo lắng cái gì? Cô cho rằng tôi không biết, các cô là muốn tới cười nhạo tôi ư."

Ánh mắt Trần Ni nhìn về phía mặt Ngô Tiểu Anh, giọng nói càng thêm bén nhọn.

"Mặt cô là sao đây?"

Ngô Tiểu Anh cho rằng Trần Ni đang quan tâm cô ấy, giơ tay lên sờ mặt mình.

"Lần trước mẹ tôi dẫn tôi đi tìm Thanh Nghiên mua ít thuốc, có phải đỡ hơn nhiều hay không?"

"Đỡ hơn cái gì mà đỡ!" Trần Ni tức giận rống to.

Cô ta không thể tiếp nhận Ngô Tiểu Anh còn xấu hơn mình, lại thay đổi nhiều như vậy.

Lúc này mới có mấy ngày không gặp, cả người Ngô Tiểu Anh xảy ra thay đổi long trời lở đất.

Gương mặt vốn đầy mụn, những cái mụn sưng đỏ cũng đã mất đi hơn nửa.

Tiếng rống giận bén nhọn của Trần Ni khiến Ngô Tiểu Anh ý thức được gì đó, biểu cảm bi thương.

Từ Ngọc Mai rất không thoải mái, cảm thấy lòng tốt bị chó ăn.

"Chúng tôi tới thăm cô, cô lại đối xử với chúng tôi như vậy! Sau này chúng ta không còn là bạn nữa."

Sau khi nói xong, Từ Ngọc Mai kéo Ngô Tiểu Anh nổi giận đùng đùng rời đi.

Trần Ni lẻ loi đứng ở cửa nhà mình, trên mặt là không cam lòng và oán hận.

Luôn có một ngày, cô ta sẽ khiến mọi người trong đội phải lau mắt mà nhìn cô ta!

Bọn họ đều là người nhà quê tỉ tiện, có tư cách gì xem thường mình?

Trần Ni nghĩ như vậy, tâm trạng tốt hơn nhiều.

Mùi thối trên người khiến cô ta cảm thấy không chịu nổi, vội xoay người chạy về nhà.

Liều mạng lau toàn thân, Trần Ni ngửi được mùi thối trong không khí thì lập tức nôn khan.

Rõ ràng kế hoạch rất tốt, sao lại biến thành như vậy?

Sao trên người cô ta lại thế này?

Dưới cây đại thụ trăm năm, nơi này là nơi tụ tập của mấy người già trong đại đội.

Mấy người nhà vừa làm việc của mình, vừa nói chuyện về Trần gia.

"Mọi người nói xem, là ai đánh Trần vô lại em?"

"Cho dù là ai, đều là trừ hại cho dân, sau này đại đội chúng ta có thể sống an bình rồi."

Đối với Trần vô lại em, đại đội Thịnh Dương này không có ai không căm thù anh ta tận xương tủy. Vừa đến nhà không lâu, Ngô Tiểu Anh ủ rũ đi tới.

Lục Thanh Nghiên thấy tâm trạng của cô ấy không tốt, rót cốc nước cho cô ấy.

Ngô Tiểu Anh nhận lấy, ngồi trên ghế đu dây trong sân nhà Lục Thanh Nghiên, đột nhiên khóc ra.

Lục Thanh Nghiên cầm một chiếc ghế, ngồi đối diện Ngô Tiểu Anh.

"Cô khóc cái gì?"

Ngô Tiểu Anh nhỏ giọng nức nở, khó chịu lắc đầu, không biết nên nói gì.

"Cãi nhau với Trần Ni sao?"

Lục Thanh Nghiên cầm một quyển sách y, bình tĩnh hỏi.

Ngô Tiểu Anh kinh ngạc nhìn Lục Thanh Nghiên, cuối cùng gật đầu.

"Sớm đã đoán trước được."

Lục Thanh Nghiên ăn quả đào, vừa ăn vừa đọc sách.

"Vì sao?"

"Cô ta không thật lòng coi cô là bạn, các cô cãi nhau không phải là chuyện rất bình thường ư?"

Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn Ngô Tiểu Anh.

"Sau này nên đánh bóng đôi mắt nhìn người."

"Cô ấy thực sự không coi tôi là bạn sao?"

Không phải là Ngô Tiểu Anh không biết chuyện này, chẳng qua cô ấy có quá ít bạn.

Trần Ni là người đầu tiên có ý tốt với cô ấy.

Cô ấy rất quý trọng hai người bạn này, không nghĩ tới vì chuyện hôm nay mà cãi nhau.

"Cẩn thận suy nghĩ lại đi."

Lục Thanh Nghiên không nói gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi