THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

Lục Thanh Nghiên không chịu nổi Chu Cảnh Diên nhìn mình như vậy nhất, bất mãn lập tức tan sạch.

"Đây là thịt bò sao?"

Ăn vịt quay, Chu Cảnh Diên lại nhìn tương thịt bò bên cạnh.

Thế giới của cô chắc chắn rất tốt đẹp, nếu không chắc chắn đã không có nhiều món ăn mới lạ như thế.

Ngay cả thịt bò cũng có thể ăn tùy ý.

Phải biết rằng ở niên đại này, trâu bò rất quý, không thể giết một cách tùy ý.

Lục Thanh Nghiên gật đầu: "Đây là tôi đặc biệt mua, anh mau nếm thử đi."

Lục Thanh Nghiên lựa chọn tương thịt bò, là cửa hàng đã mở mười mấy năm.

Trước đây cô thường xuyên tới, hương vị rất ngon.

"Anh nghĩ là em làm cơ."

"Tôi không có tay nghề tốt như vậy."

Lục Thanh Nghiên lắc đầu, gắp một miếng thịt bò, lại cầm một chiếc màn thầu.

Khi cô ăn gì đó rất nhã nhặn, rất đẹp.

Ở trong mắt Chu Cảnh Diên, giống y như phong cảnh đẹp, cảnh đẹp ý vui.

Chu Cảnh Diên rất đói bụng, nhưng ở trước mặt cô vẫn ăn rất chậm rãi.

Buổi tối Lục Thanh Nghiên ăn nhiều cũng không tốt.

Chỉ ăn nửa bát cháo gạo kê, nửa cái màn thầu đã có cảm giác no.

Cô đặt đũa trong tay xuống, đặt nửa cái màn thầu còn dư lại sang một bên.

Chuẩn bị lát nữa sẽ cho chó con uống sữa bò xong, một lát lại cho ăn.

Kết quả Chu Cảnh Diên cầm lấy nửa cái màn thầu trước một bước.

Anh há to miệng ăn, chỉ ăn ba miếng là hết sạch.

"Đó là đồ ăn tôi ăn rồi."

Luc Thanh Nghiên khênga chắc chắn có nhải Chu Cảnh Diên cế ý hay không.

"Ừm!"

Chu Cảnh Diên thản nhiên gật đầu.

Hoàn toàn không vì ăn nửa cái màn thầu dư lại của Lục Thanh Nghiên, mà có bất cứ biểu cảm xấu hổ gì.

Trái lại vô cùng bình tĩnh, giống như đã sớm tập mãi thành thói quen.

"Trong đĩa còn có màn thầu sạch."

Cho dù nửa cái màn thầu kia là cô xé ra còn dư lại.

Nhưng Lục Thanh Nghiên luôn cảm thấy, Chu Cảnh Diên ăn đồ ăn mình từng cắn.

Rất ái muội, rất không được tự nhiên.

"Không thể lãng phí."

Một câu, trực tiếp khiến Lục Thanh Nghiên á khẩu không trả lời được.

Động tác ăn cơm của Chu Cảnh Diên rất chậm, như là cố ý kéo dài thời gian.

Anh chưa ăn xong, Lục Thanh Nghiên chỉ có thể ngồi bên cạnh anh, tầm mắt không nhịn được nhìn về phía anh.

Chu Cảnh Diên ngồi thẳng tắp đối diện cô.

Rõ ràng là động tác ăn cơm hơi thô lỗ, nhưng mà Lục Thanh Nghiên không sinh ra bất cứ ghét bỏ gì.

Lúc này, trong lòng cô sinh ra cảm giác kỳ lạ.

Giống như hai người là một đôi vợ chồng sống chung nhiều năm!

Lục Thanh Nghiên phát ngốc, mãi đến khi đôi mắt dịu dàng nhìn về phía cô, cô mới lấy lại tỉnh thần.

"Anh ăn xong rồi à?"

Hơi mất tự nhiên ho khan một tiếng.

Gương mặt Lục Thanh Nghiên ửng đỏ, tươi đẹp lóa mắt ở dưới ánh nến.

"Tôi đi rửa bát."

Không đợi Chu Cảnh Diên trả lời, Lục Thanh Nghiên nhanh chóng đứng dậy.

"Để anh, em ngồi yên đừng nhúc nhích."

Chu Cảnh Diên nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên, không cho cô làm. Lục Thanh Nghiên không tranh với anh, đứng dưới mái hiên nhìn phòng bếp.

Xuyên qua ánh nến tối tăm.

Cô thấy được bóng dáng cao lớn đứng trong phòng bếp đang cúi đầu, nghiêm túc rửa sạch bát đũa....

Nhìn bóng dáng bận rộn của anh, vậy mà Lục Thanh Nghiên lại dâng lên cảm giác ấm áp vô cùng kỳ lạ.

Có khả năng là cô điên rồi!

Không dám lại nghĩ nhiều, Lục Thanh Nghiên lấy một cái chậu inox sạch trong không gian ra, đặt nó lên đất.

Chó con phe phẩy đuôi của mình, lấy lòng chạy tới.

"Vật nhỏ, có phải biết có đồ ăn hay không?"

Cô lấy hộp sữa bò trong không gian ra đổ vào chậu, rồi lại lấy ra một cái đùi gà.

Con chó con sủa gâu gâu hai tiếng, vui sướng ăn đồ ăn Lục Thanh Nghiên cho.

Lục Thanh Nghiên ngồi trên ghế, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn chó con ăn cơm.

"Gọi em là gì đây? Nhìn em ngốc như vậy, hay là gọi em là Bổn Bổn đi!"

Chó con không biết tên của mình, còn vui sướng ăn đùi gà, uống sữa bò.

"Bổn Bổn, Bổn Bổn..."

Tiếng cười trầm thấp vang lên ở cửa, Lục Thanh Nghiên lập tức im miệng.

"Rất thích hợp với nó."

Chu Cảnh Diên đi tới, đứng trước mặt cô.

Bóng dáng cao lớn gần như bao phủ cả người cô ở bên trong.

"Không còn sớm nữa."

Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng nhắc nhở Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên ừm một tiếng, không nói nữa.

Đợi khi Lục Thanh Nghiên lại ngẩng đầu lần nữa, Chu Cảnh Diên đã đứng ở cửa, chuẩn bị rời đi.

"Buổi tối nhớ khóa kỹ cửa."

"Biết rồi." Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên phát hiện Chu Cảnh Diên lải nhải như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi