"Đừng để đứa bé khổ."
Một câu khiến La Tiểu Phương nuốt những lời từ chối vào.
"Cảm ơn, cảm ơn em."
Miệng nói cảm ơn, La Tiểu Phương cúi đầu nhìn Tiểu Khê trong lòng mình, ôm cô bé càng chặt hơn.
Cô ấy có thể chịu đói, nhưng mà đám nhỏ và mẹ thì không được.
"Tiểu Khê hạ sốt rồi, đây là thuốc dư lại."
Lục Thanh Nghiên kê thuốc ba ngày cho La Tiểu Phương, dặn dò cô ấy lượng dùng.
La Tiểu Phương đứng dậy, bảo Tiểu Khê đã tỉnh lại chào cô.
Tiểu Khê dựa vào trong lòng La Tiểu Phương, ngoan ngoãn gọi: "Cháu chào dì."
Dì này thật xinh đẹp!
Tiểu Khê ló đầu ra khỏi trong lòng La Tiểu Phương, nhìn lén Lục Thanh Nghiên.
"Tiểu Khê ngoan, về nhà nghe lời mẹ nói, rất nhanh sẽ khỏi thôi."
Lục Thanh Nghiên cười dịu dàng.
Cất bước đi tới tủ ở nhà chính, cô ấy ba quả đào ở bên trong ra.
"Tiểu Khê, cầm quả đào đi."
"Thanh Nghiên, bọn chị không thể nhận được."
"Đây là ở trong sân nhà em, cây đào kia kết quả, chị mang về cho đám nhỏ nếm thử di."
Nhắc tới đứa bé, lại thấy được khát vọng trong mắt Tiểu Khê nên La Tiểu Phương nhận lấy đào.
"Cảm ơn, cảm ơn em."
Trước khi rời đi, La Tiểu Phương không ngừng nói lời cảm ơn nữa.
Một tay nắm tay Tiểu Khê tỉnh thần đã tốt hơn, tay khác thì cầm lương thực và tiền Lục Thanh Nghiên cho mình.
"Thanh Nghiên, không biết... Không biết em có thu mua dược liệu không?"
La Tiểu Phương bởi vì lúng túng mà gương mặt đỏ bừng dò hỏi Lục Thanh Nahiên. "Có."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, hiểu rõ ý của La Tiểu Phương.
Thực ra cô không thiếu mấy thứ này, nhưng mà có thể giúp được một chút thì giúp một chút.
Dường như đi đến niên đại này, cả người cô trở nên mềm lòng hơn.
Sau khi La Tiểu Phương rời đi, Lục Thanh Nghiên đi vào nhà chính.
Tiện tay cầm hộp cũ trên bàn lên, đi vào phòng.
Đèn năng lượng mặt trời ở đầu giường sáng lên.
Trên giường của cô, Chu Cảnh Diên nằm nghiêng người.
Có lẽ là rất mệt mỏi, nên đã ngủ say.
Dưới ánh đèn, gương mặt anh vô cùng dịu dàng, bởi vì đi vào giấc ngủ lạnh lẽo quanh người tiêu tán đi.
Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên ngây ngốc, bước chân không nhịn được dừng lại.
Sao anh lại ngủ ở trên giường cô?
Chưa bao giờ có người xâm lược địa bàn của cô như vậy, khiến cô còn chưa kịp phản ứng.
Đứng trước giường, vẻ mặt Lục Thanh Nghiên rối rắm.
Cô nên gọi anh tỉnh dậy, hay là đánh thức anh đây?
"Cô ấy đi rồi sao?"
Không biết qua bao lâu, có lẽ là cảm nhận được có người tồn tại, Chu Cảnh Diên chậm rãi tỉnh lại.
"Anh mau đứng dậy!"
Lục Thanh Nghiên lùi về sau một bước, hơi xấu hổ buồn bực.
Chu Cảnh Diên đứng dậy, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy cô.
"Anh đi mau, sau này không được tôi cho phép, không thể lên giường của tôi."
"Sau này ư?"
Chu Cảnh Diên hơi mỉm cười, hỏi lại Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên kịp phản ứng, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi mình.
Vừa rồi cô nói linh tỉnh gì thế?
"Đi mau."
Luec Thanh Nghiên phát hiên vâv mà mình không thể tức điân với Chu Cảnh Diên, cô lập tức xoay người không để ý tới anh.
Cô trở nên kỳ lạ rồi!
Cô trước đây, nếu có người không lễ phép như vậy, đã sớm bị cô từ chối lui tới.
Nhưng đối với anh, hình như cô không sinh ra được một chút tức giận.
"Em thích cái này ư?"
Chu Cảnh Diên nhìn về phía hộp cũ trong tay Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên giơ hộp lên: "Đây là chị dâu Phương thế chấp chỗ tôi."
"Em thích sao?"
"Có người nào không thích trang sức xinh đẹp, đáng tiếc lúc này không thể đeo."
Lục Thanh Nghiên thở dài một hơi.
Mấy thứ trong không gian của cô chỉ có thể nhìn, không thể đeo.
"Nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Chu Cảnh Diên không nói gì nữa, nhẹ nhàng ôm lấy cô, rất nhanh đã buông ra rồi xoay người rời đi.
Lục Thanh Nghiên lại bị hành động của anh dọa sợ, đợi đến khi hoàn hồn anh đã sớm không thấy bóng dáng.
"Chu Cảnh Diên..."
Lục Thanh Nghiên đỏ mặt, thẹn thùng muốn chết.
Cô nhanh chóng đóng cửa lại, cả người nhào lên giường nhỏ của mình.
Trên gối đầu còn có mùi hương của anh.
Lục Thanh Nghiên như bị bỏng, vội ném gối đầu sang một bên.
"Điên rồi!"
Cô thực sự sắp điên rồi!
Kết quả điên rồi chính là, ngày hôm sau tỉnh thần của cô uể oải.
Thẩm Nguyệt tới tìm Lục Thanh Nghiên, thấy trạng thái tỉnh thần của cô không tốt lắm, quan tâm hỏi cô.
"Cô làm sao vậy, có phải sinh bệnh hay không?"
"Không sao, tối hôm qua không ngủ ngon."
Lục Thanh Nghiên xoa huyệt thái dương, lấy một cái bánh bao chay ra đưa cho Thẩm Nguyệt.