"Cô định cả một đời ở lại nơi này thật ư?" Lưu Thụy Hoa nhìn thấy bên ngoài không có ai mới thấp giọng hỏi như vậy.
"Đúng vậy.
" Đồng Vận biết suy nghĩ của Lưu Thụy Hoa, cô cúi đầu xuống, ánh mắt trìu mến nhìn đứa con gái bé bỏng trong ngực mình, dịu dàng nói: "Thật ra thì cả một đời ở lại nơi này cũng rất tốt.
"Thế giới ngoài kia sẽ luôn có phong ba bão táp, cho dù chúng ta có đầy đủ mọi thứ tốt nhất trên đời này, nhưng như vậy cũng chưa hẳn giúp ta trải qua cuộc sống bình an mỗi ngày được.
"Haizz… thôi thì tùy cô vậy, chỉ cần cô thích là tốt rồi.
" Lưu Thụy Hoa kỳ thật trong lòng cũng không tán đồng với quan điểm của Đồng Vận lắm, dù sao nơi này thật sự quá lạc hậu và nghèo nàn.
Cô còn nhớ rõ thời điểm cô vừa tới đây, đạp một chân vào trong ruộng liền dẫm phải một vũng bùn.
Chưa dừng lại ở đó, bỗng nhiên có một con chuột đồng chạy tới dọa cô vô cùng hoảng sợ mà thét lên.
Gặt lúa mạch thì vô tình quơ lưỡi liềm trúng vào chân chảy máu ròng ròng, còn đục bắp ngô thì đục mãi cũng không nhúc nhích, xém chút nữa là đục hư cả đầu của cô rồi, những điều này dồn dập kéo tới khiến cô khóc không thành tiếng.
Coi như bây giờ cuộc sống cũng dần ổn định, Lưu Thụy Hoa cũng không thể nào tưởng tượng về sau cô phải sống cả một đời như thế ở đây.
Lúc đầu cô nghĩ Đồng Vận chưa hẳn có thể cùng Cố Kiến Quốc trôi qua cuộc sống lâu dài, ai biết được hiện tại hai người lại sinh em bé.
Bất kể là ở cái thời đại nào, dù là ở nông thôn hay là thành thị, chỉ cần sinh con ra thì đời này của người phụ nữ xem như bị buộc chung với chồng mình rồi.
Lưu Thụy Hoa nghĩ tới đây, cũng cảm thấy không tiện nói gì nữa.
Dù sao sinh con ra cũng không thể nhét nó trở về.
"Đúng rồi, ở trong thành phố có tin gì sao? Cuối cùng thì tình hình hiện tại là như thế nào rồi?” Đồng Vận hiểu rõ tính cách của Lưu Thụy hoa, nên cô muốn hỏi rốt cuộc mọi thứ bên kia như thế nào rồi.
"Không có gì mới lạ cả!" Lưu Thụy Hoa mỗi lần nghe nhắc đến chuyện này cũng vô cùng buồn rầu, cha của cô cũng với cha của Đồng Vận hai người làm cùng một chỗ, nên chỉ cần là bác sĩ ở đó thì đều bị điều tra, cô nói: “Chuyện này đã hơn mấy tháng rồi, cũng không biết cuối cùng thế nào, chỉ mong đến lúc đó đừng xảy ra chuyện gì.
"Hiện tại đầu năm nay, có nhiều thứ thật sự vô cùng quan trọng, một trong những thứ đó chính là huyết thống.
"Tôi cũng có nhờ anh của Kiến Quốc nghe ngóng giúp mấy chuyện này, nếu thật sự có chuyện gì thì cô nhớ đến nói với tôi một tiếng nha.
” Trong lòng Đồng Vận vẫn không yên tâm lắm, cứ sợ xảy ra chuyện.
"Điều đó là hiển nhiên rồi.
"! ! ! Mỗi ngày Đồng Vận đều được giúp đỡ cho ăn ngon uống sướng, trong nháy mắt cô liền bước qua thời kỳ ở cữ.
Đủ ngày đủ tháng, cô liền đem Mật Nha đang được quấn chặt trong chăn ra cân thử xem hiện tại cô bé khoảng bao nhiêu cân rồi.
Bé con cân được khoảng chín cân bốn lượng, mà đấy là chỉ mới một tháng thôi, dĩ nhiên nếu lớn hơn nữa thì sẽ vào khoảng bốn cân hai lượng!Lúc này Mật Nha đã mập mạp lên không ít, trông rất giống một cái bánh bao trắng, gương mặt trắng tinh lộ ra một tầng ánh sáng, đôi con ngươi lúng liếng, cứ đảo mắt nhìn xung quanh, cô bé trông cứ như một thiên thần nhỏ nhắn.
Còn có cái tay nhỏ nắm lại với nhau, rồi nắm chắc lấy cổ áo của Đồng Vận, trên mu bàn tay kia dày đặc lúm đồng tiền nhỏ, nhìn hết sức đáng yêu.
Hiện tại cả nhà họ Cố đều vô cùng yêu thích Mật Nha, có đôi khi bà nội Cố ôm cô bé lên nhà chính đi dạo vòng quanh, đừng nói tới mấy bác gái thích cô bé, đến cả mấy bác trai cũng không nhịn được mà muốn hôn hôn cô bé một cái.
Mỗi ngày mấy đứa nhóc choai choai trong nhà sau khi tan học cũng đều đến, bảo là muốn nhìn em gái, vây quanh Mật Nha ríu rít không ngừng, cũng không biết bọn chúng nói gì mà cứ nói mãi.
.