THẬP NIÊN 70: MẸ KẾ SAU KHI THỨC TỈNH



Cô thật lòng không muốn nghe những lời này nữa, nhanh chóng ăn xong cơm, bỏ bát đũa xuống, lúc đứng dậy ném lại một câu: “Những lời cần nói con cũng nói hết rồi, con không quay về đâu.”Ninh Kim Sinh nghe xong trừng mắt, ánh mắt chĩa về phía cô, gằn giọng hỏi: “Ninh Hương, rốt cuộc con có ý gì?”Ninh Hương không để tâm lời nói của ông, quay về phòng Ninh Lan ngồi xuống, trên mặt không có nét buồn, cũng không phí sức tức giận, chỉ lấy ra tấm vải cầm trên tay, tiếp tục thêu hoa văn trên mũi giày lấy về từ trạm thêu.Ninh Kim Sinh ngồi ở bàn ăn tức đến đầu muốn nổ tung, đôi đũa cầm trên tay cũng bị siết đến sắp gãy làm đôi.

Hồ Tú Liên cũng tức giận không thôi, nhưng bà không thể hiện ra ngoài, chỉ giữ tình tĩnh khuyên can Ninh Kim Sinh: “Ăn cơm xong rồi nói tiếp.” Ninh Kim Sinh bớt giận, tiếp tục ăn cơm.Ninh Lan cũng ăn rất nhanh, ngồi trên bàn không nói năng gì, ăn xong buông bát đũa quay về phòng.


Vào phòng nhìn thấy Ninh Hương đang ngồi mép giường cầm vải thêu hoa, chầm chậm bước đến, ngồi xuống cạnh Ninh Hương, nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị rốt cuộc bị sao thế?”Ninh Hương tiếp tục thêu không nhìn cô, chậm rãi nói: “Chị nói câu nào khiến em không hiểu? À, chị là thôn nữ mù chữ, em là học sinh trung học, người có văn hóa, nghe không hiểu lời loại người bọn chị nói cũng đúng thôi.”Giọng nói tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng lời nói này của Ninh Hương lại mang theo cảm xúc, cảm xúc đến từ kiếp trước, Ninh Lan, Ninh Ba Ninh Dương sau này xem cô là một bà mẹ già không hiểu cái gì, mọi việc trong nhà đều không cho cô lên tiếng, thậm chí là bỏ qua sự tồn tại của cô.Có lúc Ninh Hương muốn hỏi cho bằng được, chỉ nhận được một câu: “Ôi dào, chị cả, nói thì chị cũng không hiểu, chị đừng hỏi nữa.”Không cho cô hỏi không cho cho quản, đến khi cha mẹ mắc bệnh rồi, cần người phụng dưỡng lại chưa bao giờ quên cô.

Nói tới nói lui chỉ có cô nhàn, chỉ có cô quen việc hầu hạ, ba chị em Ninh Lan bọn họ đều bận công việc, bận bịu đến không xoay xở được.Ninh Lan lớn ngần này rồi chưa từng bị Ninh Hương nói vậy bao giờ, nghe xong thì mặt đỏ tai hồng.

Cô nhìn Ninh Hương đang nghiêm túc thêu hoa, mím chặt môi, nói: “Chị, em gây tội gì với chị rồi?”Ninh Hương dừng động tác thêu, liếc nhìn Ninh Lan một cái, rất nhanh lại thu về, chuyên tâm tiếp tục thêu hoa, không nói gì thêm với Ninh Lan.Bây giờ Ninh Lan đúng là không làm gì có lỗi với cô, nhưng cũng không làm gì giúp cô cả.


Từ khi Ninh Lan lên tiểu học, học phí 9 năm đều do cô đi thêu kiếm về, bởi vì Ninh Kim Sinh cũng không muốn Ninh Lan đi học.Năm ấy vừa hay Hồ Tú Liên sinh Ninh Ba Ninh Dương, trong nhà đột nhiên có thêm hai đứa trẻ, Hồ Tú Liên không thể đi làm kiếm tiền, cuộc sống nghèo khó nay lại càng nghèo khó hơn.

Điều kiện gia đình có hạn, Ninh Kim Sinh ép Ninh Hương bỏ học giúp gia đình kiếm tiền, Ninh Hương không muốn Ninh Lan cũng chịu thiệt thòi như mình, là cô giúp Ninh Lan nắm giữ cơ hội được đi học.Trước khi thôi học, Ninh Hương chỉ là rảnh rỗi theo bà ngoại học thêu.

Sau khi thôi học phải kiếm tiền mua gia dụng, nuôi Ninh Lan đi học, cô chính thức đi làm thợ thêu, học tập từ các thợ thêu lành nghề trong thôn, từ biết ít đến thành thạo.Tài thêu của Hồ Tú Liên cực kỳ kém, căn bản không thể thêu ra cái gì dễ nhìn cả, nhưng Ninh Hương có lẽ di truyền từ năng khiếu của bà ngoại, năng lực thêu thùa rất cao, tuổi còn nhỏ nhưng thêu thùa rất tốt.


Đương nhiên năng lực của bản thân cô ở phương diện nào cũng tốt, lúc đi học thành tích cũng xếp hạng nhất hạng nhì, tuy rằng lúc đó chỉ là hồi lớp một lớp hai.Thật ra cô vẫn luôn không hiểu, cô vì Ninh Lan bỏ công bỏ sức nhiều như vậy, vì gia đình này đánh đổi nhiều như vậy, ngày ngày đêm đêm cắm đầu làm việc tích lũy sản phẩm nhận tiền, tiền kiếm được gần như không có vài đồng là tiêu trên người cô, khi Hồ Tú Liên muốn đi làm, cô còn phải giúp trông nom Ninh Ba Ninh Dương, làm nhiều việc như vậy, tại sao không có ai biết ơn cô chứ?Bởi vì cô là chị cả, nên như vậy là đáng đời sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi