[THẬP NIÊN 70] MẸ RUỘT XINH ĐẸP

"Xin chào đồng chí." Lưu Mỹ Vân đứng ra, dáng người cao dài, chào người trước mặt bằng cái chào kính cẩn của người trong quân đội, sau đó mới nói: "Tôi không bắt, là bà lão của nhà này giật dây cháu trai của mình, cướp áo bông của tôi về cho cháu gái bà ta mặc, nói trẻ con của nhà chúng tôi không xứng mặc áo bông, nhưng tôi còn đang mặc quân trang đây.”

Tôi đưa cháu trai của bà lão đến nhà tôi là muốn bà lão hòa bình trả lại áo bông cho tôi, tôi còn cho cháu trai bọn họ ăn kẹp, kẹo cũng là người yêu của tôi tới đây mua, đứa nhỏ thèm ăn. Chờ đến khi chúng tôi vừa đi múc nước, đứa nhỏ này dùng ghế giữ cửa, một gói kẹo lớn của tôi có lẽ đều bị thằng nhãi con kia ăn hết mất rồi.

"Nói bậy, rõ ràng là do cô khóa cửa." Bà lão dùng sức rống lên, khiến lỗ tai người khác đều đau, hai chân vòng kiềng lại đi về phía cửa nói: "Đồng chí, các người xem, con cáo tinh này trợn mắt nói dối, chính cô ta đã khóa cửa nhốt cháu trai tôi bên trong."

Bà lão nói xong lại cẩn thận đi đẩy cửa, nhưng không đẩy được, để chiếm sự chú ý bà ta lại khóc om sòm cả lên: "Cháu trai bảo bối đáng thương của tôi ơi, bị con cáo tinh này nhốt ở trong phòng, không biết phải chịu khổ đến thế nào đây."

Lưu Mỹ Vân không có kiên nhẫn nghe bà ta cằn nhằn, nhìn hai nhân viên công tác giải thích: "Đã sớm phá khóa ra rồi, vẫn đang treo ở đằng kia, mắt khóa đã bị người ta phá hỏng rồi, tôi đập khóa, bên kia còn có cửa sổ, không tin các người nhìn xem là biết ngay."

Hai nhân viên công tác, một người đi kiểm tra khóa cửa, vừa vươn tay ra, đúng như lời Lưu Mỹ Vân nói, đây là một ổ khóa bị hỏng chỉ cần cẩn thận nhìn một chút là có thể nhìn thấy, người còn lại nhìn vào cửa sổ, cũng nhìn thấy một đứa trẻ béo đang ngồi xổm dưới cửa sổ, khóc thút tha thút thít, khóe miệng còn có vết kẹo, trên mặt để đầy vỏ kẹo tứ tung.

"Bà lão, mọi chuyện chúng tôi đều đã thấy rồi, bà nhanh chóng trả áo bông lại cho người ta, để cháu trai bà đang giữ cửa mở ra, một gói kẹo to cũng không phải không rẻ đâu." Nhân viên công tác nhíu mày, nhìn về phía bà lão đang làm ầm ĩ trên mặt đất.

"Tôi làm gì có áo bông nào, chính là con cáo tinh này đưa cháu trai tôi đến đây nhốt lại, cô ta chính là loại người không có lòng tốt. Bắt nạt những người nhà quê nông thôn thành thật chúng tôi.”

Bà lão thấy người được gọi đến ở ngã tư đường cũng không làm gì được con nhóc kia, bà ta không có cách nào khác, nhìn con dâu đang đứng bên cạnh không kêu không rên một tiếng, tức giận không thể trút vào đâu, lại giở trò cũ, ngồi trên mặt đất gào khóc thật to, hai nhân viên công tác trẻ tuổi đứng bên cạnh cũng không biết nên làm gì.

Những người đến xem náo nhiệt, thấy bà lão ăn vạ trên mặt đất như vậy, bắt đầu đồng cảm với Lưu Mỹ Vân.

Bị cướp áo bông cũng thôi đi, ở trong nhà người ta còn ăn kẹo của người ta soàn soạt, gia đình này có tiếng xấu ở trong khu, ai gặp cũng trốn, một cô gái nhỏ như cô, sao có thể trêu chọc vào được bà lão khóc lóc om sòm chứ, có lẽ cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Lúc này Lưu Mỹ Vân vừa mới được lên đạn súng, còn chưa chính thức nổ súng kìa, sao có thể không giải quyết được cơ chứ.

Cô nhìn bà lão đang ngồi gào khóc dưới đất, còn có một người phụ nữ làm khẩu súng tiểu liên của bà lão khi cần thiết, đột nhiên cô cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn hai người nói: "Đồng chí, tôi cũng muốn báo cáo. Đàn ông nhà bà ta công tác trong nhà máy thịt, mỗi ngày nhà bọn họ đều có thịt để ăn, nhưng theo tôi được biết, nhà máy thịt này phải cung ứng khẩn trương trong mấy năm gần đây, đến cả phúc lợi thịt của công nhân cũng bị hủy bỏ. Nói là nhà bà ta có thể tự mua thịt, nhưng hiện tại cho dù là người ở đơn vị công tác, mấy tháng nay đều không được ăn miếng thịt nào, tại sao mỗi ngày nhà bà ta đều có thể ăn thịt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi