[THẬP NIÊN 70] MẸ RUỘT XINH ĐẸP

"Chân của cô đang bị thương, đừng đứng quá lâu." Lục Trường Chinh ra hiệu cô ngồi xuống, dùng tay không bị bó thạch cao đỡ lấy cô, đề phòng lỡ như cô bị ngã.

Người đàn ông này không chỉ tình cảm, mà còn chu đáo cẩn thận, Lưu Mỹ Vân rất hài lòng.

Lúc trước khi Phùng Ngọc Quyên nói muốn giới thiệu đối tượng cho cô, ban đầu cô không kỳ vọng quá cao, chỉ nghĩ rằng sẽ tìm một người vẻ ngoài trông tạm ổn, nhân phẩm cách nhìn cuộc sống đều chính trực, có thể bảo vệ mình và ba mẹ của nguyên chủ là được.

Nhưng vừa nãy nghe lời tự giới thiệu của Lục Trường Chinh xong, đột nhiên Lưu Mỹ Vân cảm giác như có một miếng bánh thơm ngon rơi từ trên trời xuống ngay trước mặt mình.

Bất kể là ngoại hình, điều kiện hay ăn nói cử chỉ của Lục Trường Chinh đều vượt xa sự kỳ vọng của cô, mới hai mươi bốn mà đã làm tới tiểu đoàn trưởng, nhà thì ở thủ đô, bên cạnh người thân cũng không nhiều.

Mặc dù Lục Trường Chinh nói khá mập mờ, nhưng đầu óc của Lưu Mỹ Vân xoay chuyển nhanh, suy đoán nhà anh có lẽ không tầm thường.

Với điều kiện này của anh, bất kể là ở thời đại này hay đời sau, để lên thị trường xem mắt chắc chắn rất quý hiếm.

"Cảm ơn." Ánh mắt Lưu Mỹ Vân sáng rực nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không hề che giấu sự "yêu thích" của mình đối với anh.

Bị ánh mắt sáng ngời nóng bỏng của cô gái nhìn chằm chằm, lần đầu Lục Trường Chinh cảm thấy lòng mình có một chút rối loạn, miệng đắng lưỡi khô.

Ho hai tiếng, anh hỏi: "Tại sao đột nhiên cô lại muốn xuất ngũ?"

Lưu Mỹ Vân lấy lý do thoái thác với Phùng Ngọc Quyên kia ra, lại nói với Lục Trường Chinh thêm một lần nữa, điều khác biệt chính là lần này cô cho thêm nhiều tình cảm vào hơn.

"Em trai tôi mới năm tuổi, mẹ tôi lại bị thương, ba tôi phải chăm sóc cả hai người, nhưng bây giờ tuổi của ông cũng lớn rồi, trời mưa đầu gối sẽ đau, lại thêm gần đây…" Lưu Mỹ Vân nói đến chỗ nhạy cảm, mũi chua chua, cố nén nước mắt nói: "Ở lại nơi này, tôi hoàn toàn không thể nào chuyên tâm nhảy múa. Tôi muốn trở về ở cạnh bọn họ, bất kể khổ cực thế nào, tôi cũng muốn ở bên cạnh bọn họ."

Thật ra Lục Uyển Quân đã nói tình hình của gia đình Lưu Mỹ Vân cho anh biết từ lâu rồi, thế nhưng khi nghe cô gái nhỏ này nói thêm một lần nữa, trong lòng Lục Trường Chinh cũng thấy rất hụt hẫng.

Một mình cô gái nhỏ này khó khăn biết bao, hiếm thấy ai còn có lòng hiếu thảo như thế.

"Cô không sợ chịu khổ?" Lục Trường Chinh rất biết nắm bắt từ mấu chốt, bởi vì anh nghĩ đến mấy năm tiếp theo của mình, chắc chắn là phải tới nơi đóng quân có điều kiện gian khổ.

Cô gái nhỏ hay nũng nịu, anh còn sợ người ta đi theo mình không chịu được khổ cực.

Mí mắt Lưu Mỹ Vân giật một cái, thiết lập nhân vật do mình tạo nên, phải kiên trì giả vờ đến cùng.

Nhìn người đàn ông một cách "thâm tình", cô thấp giọng nói: "Không sợ, chỉ cần có thể ở cùng với người nhà và cả người mình thích là được."

Đôi mắt của cô gái trong veo như nước, vừa to vừa tròn, ánh mắt vô cùng kiên định, trong con ngươi sáng lấp lánh lóe lên một ngọn lửa nho nhỏ.

Lục Trường Chinh bị đôi mắt đen bóng kia nhìn chằm chằm, mặt không tự chủ được mà bắt đầu nóng lên, nhịp tim đập nhanh trước nay chưa từng có.

Cũng không biết sợi dây thần kinh nào của mình mắc sai chỗ, đầu óc không chịu khống chế, suy nghĩ càng lúc càng xa vời.

"Nhưng nếu như cô lấy chồng tùy quân(*), ba mẹ cô vẫn phải ở lại quê nhà."

Mặc dù bị Lưu Mỹ Vân thu hút, nhưng anh cũng chưa lú lẫn.

(*) Nghĩa là đi vào quân đội chăm lo đời sống cho cán bộ xa cách lâu ngày, để giải tỏa nỗi lo, để họ thanh thản, có thêm động lực cống hiến cho Tổ quốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi