THẬP NIÊN 70: MỸ NHÂN YÊU KIỀU THỨC TỈNH RỒI

Bà ta kéo tấm chăn mỏng ra, phía dưới tấm chăn mỏng là khuôn mặt trẻ tuổi vô cùng quen thuộc với Tiêu Lai Phượng, đối phương thẹn thùng rưng rưng nước mắt nói: "Mẹ ơi, là con..."

Tiêu Lai Phượng bỗng mềm nhữn hai chân, ông trời ơi, sao người ở trên giường lại là Quý Hương Hàn...

Bên ngoài có bao nhiêu người đang nhìn, lần này cô ta không thể không kết hôn với Tiết Diệu Mạnh được.

Nhưng bị chính mẹ chồng tương lai bắt gặp cảnh tượng khó coi này, cô ta gả qua có trái ngọt nào chứ?

Hơn nữa, vừa rồi nghe Lữ Thu Mai nói, Tiết Diệu Mạnh có khả năng sẽ không sinh được con, vậy chẳng lẽ Quý Hương Hàn sẽ phải sống thủ tiết cả đời?

Nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác tốt hơn, Quý Hương Hàn gả được đến nhà họ Tiết, nhà bọn họ cũng có thể leo lên cao, vậy nên việc cần thiết nhất lúc này là không thể để Lữ Thu Mai quyt nợ.

Thừa dịp có nhiều người ở đây, em họ và em rể, lãnh đạo của em rể cũng ở đây, bà ta phải chứng thực hôn sự này.

"Ông trời ơi, Hương Hàn, con mau giải thích với me chồng tương lai của con đi, con và Tiết Diệu Mạnh là thế nào đấy?"

Quý Hương Hàn đã sớm nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào bên ngoài, hôm nay cô ta đi thi tuyển ở đoàn văn công nhưng không đỗ, vốn định đồng ý với điều kiện của Tiết Diệu Mạnh, như vậy cô ta có thể đi vào đoàn văn công, còn có thể thoát khỏi tên cặn bã này.

Nhưng giờ tất cả đều đã quá muộn, cô ta cũng biết đường lui tốt nhất của mình là gả đến nhà họ Tiết!

Cô ta cúi thấp đầu khóc nức nở nói: "Con cũng không biết chuyện gì cả, Tiết Diệu Mạnh đột nhiên xông vào, lao vào con..."

Tiêu Lai Phượng ra vẻ tức giận nói: "Lữ Thu Mai, bàn bạc chuyện hôn sự đi, tam chuyển nhất hưởng(*), sính lễ tám trăm tám, một xu cũng không thể thiếu!"

(9Tam chuyển nhất hưởng: thuật ngữ gọi bốn món đồ lớn của TQ từ cuối những năm 1950. dùng để chỉ bốn đồ gia dụng. Sau này, với quá trình cải cách và mở cửa, các bốn món đồ này cũng dần thay đổi.

Lữ Thu Mai lao tới vung tay tát Quý Hương Hàn: "Cái loại giày rách chỉ biết quyến rũ đàn ông như cô không xứng vào cửa nhà tôi!"...

Nghe thấy đánh chửi vang lên bên trong, Tạ Tiểu Ngọc thò đầu vào định liếc nhìn. Nghiêm Dặc che mắt cô lại, kéo cô trở vê: "Đừng nhìn, bên trong bẩn lắm."

Tiêu Lai Phượng bị ăn đánh, ôm mặt chạy ra ngoài: "Em họ, em rể, cháu ngoại các em bị chịu thiệt, các em không thể mặc kệ được!"

"Còn nữa, Tạ Tiểu Ngọc chắc chắn đã tới nơi này, cô ta hãm hại con gái chị, bây giờ chị muốn báo cảnh sát, đúng lúc cục trưởng cục công an có ở đây, ông phải bắt cô ta lại thẩm vấn!"

Cuối cùng Tạ Tiểu Ngọc đã hiểu tại sao Quý Hương Hàn vừa xấu xa lại vừa độc ác đến vậy, đều do cô ta học từ người mẹ vừa ăn cắp vừa la làng của cô ta.

Hai người đã bàn bạc trước với nhau, một người hãm hại cô, một người đi gọi người tới hiện trường bắt gian, bây giờ còn muốn bắt cô.

Cô quay sang nói với Tống Liêm: "Bác Tống ơi, mọi người đều nghe thấy rồi đấy, Tiêu Lai Phượng dùng lời lẽ độc ác ô uế nhất để phỉ bác cháu, cháu muốn tố cáo bà ta, bác có thể bắt bà ta lại không?"

"Tất nhiên là được rồi, cho đi ra nông trường cải tạo, ít nhất phải bị nửa năm!" Tống Liêm nói.

Đến lúc này Quý Thục Cầm vẫn còn chưa hoàn hồn lại, nghe thấy Tạ Tiểu Ngọc muốn tố cáo chị họ mình, bà ta kéo kéo tay Tạ Đông Hải, nói: "Tạ Đông Hải, ông quản con gái ông đi, để nó tố cáo họ hàng ra nông trường, ông cũng mất hết mặt mũi đấy." Tạ Tiểu Ngọc không cam lòng yếu thế nói: "Cha ơi, nếu hôm nay con thật sự bị chị họ của dì Quý hãm hại thành công, con gái cha sẽ hoàn toàn bị phá hủy sự trong sạch, đến lúc đó thể diện của cha có còn không?"

Cô chớp chớp mắt mấy cái, rơi mấy giọt nước mắt, dùng giọng điệu đau buồn lại thất vọng đến cùng cực tuyên bố:

"Con thật sự rất buồn khi có người cha như cha, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ cha con đi đi!"

Tạ Đông Hải:.. Ông ta đã nói gì đâu.

Quý Tuân suýt nữa bật cười ra tiếng, ông ấy đã sớm nói rồi, chỉ cần bắt được cơ hội, cô nhóc này chắc chắn sẽ thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với Tạ Đông Hải...

Tiêu Lai Phượng bị cục trưởng Tống Liêm còng tay lại, Lữ Thu Mai đỡ con trai bị tiêu hao quá độ vừa tỉnh táo lại đi ra.

Tiết Diệu Mạnh tức muốn chết đi được, lúc nào không có được cũng là tốt nhất.

Anh ta hung tợn chạy tới kéo tay của Tạ Tiểu Ngọc: "Tạ Tiểu Ngọc, sớm muộn gì em cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu."

Tạ Tiểu Ngọc nhanh chóng trốn ra sau lưng Nghiêm Dặc: "Tên cặn bã muốn đùa bỡn lưu manh, anh ơi cứu em!"

"Anh là anh trai cô ấy hả?" Tiết Diệu Mạnh am tram nói: "Ngoan ngoãn ga em gái anh cho tôi, nếu làm anh vợ của tôi, anh sẽ nhận được rất nhiều..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi