THẬP NIÊN 70: MỸ NHÂN YÊU KIỀU THỨC TỈNH RỒI

Nghiêm Dặc không thể nào làm được, anh tận mắt nhìn thấy mẹ chết ở trước mặt mình, nên không thể nào tha thứ cho cô mình được.

"Tiểu Ngọc, nếu mẹ em bị người hại chết, em có để thân tình tha thứ cho kẻ đầu sỏ không?"

"Tuyệt đối không!"

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Em cũng sẽ không tha thứ cho hung thủ hại chết mẹ chồng."

Trái tim Nghiêm Dặc đập rộn lên, Tiểu Ngọc đã nhận mẹ là mẹ chồng, lần đầu tiên anh cảm thấy mình không còn cô độc với sự kiên trì của mình.

Vậy anh cũng phải đứng về phía Tiểu Ngọc, giống như lúc đó cha không quan tâm đến lời khuyên nhủ của gia đình, kiên định đứng ở bên mẹ.

Nghiêm Dặc nắm lấy tay cô, nói: "Em đừng để người ta cảm thấy em là người cháu dâu đại nghịch bất đạo, không hiếu thuận, điều này có thể ảnh hưởng đến công việc của em ở Bình thành, còn về những chuyện khác, em muốn làm gì thì làm."

Tạ Tiểu Ngọc hằm hè nói: "Anh yên tâm, em sẽ cân nhắc nặng nhẹ, dù sao giới hạn cuối cùng là đón Tinh Tinh về, cũng không làm ảnh hưởng đến bác Nghiêm và danh dự của chúng ta, đúng không."

"Đúng."

Nghiêm Dặc bật cười, nghe giọng điệu đầy tự tin này của Tiểu Ngọc, có vẻ lần này bà nội không thể lấy đạo hiếu ra để "Bắt cóc" cha và anh được rồi.

Mấy người bọn họ đi ra khỏi ga tàu, có cảnh vệ lái xe tới đón, Tạ Tiểu Ngọc nhận ra đối phương là cảnh vệ lần trước tới thôn Sơn Thanh đón bác Nghiêm.

Cảnh vệ cười nói: "Phó sư đoàn Nghiêm ra lệnh cho tôi tới đưa các vị đến đơn vị. "

Nghiêm Dặc cám ơn: "Triệu đại ca, bà nội có thường xuyên tới đơn vị tìm cha tôi không?”

Cảnh vệ Triệu thở dài nói: "Lúc tôi đi ra đây, bà nội cậu cũng vừa rời đi, bảo là hôm nay các cậu trở về, ở nhà sẽ làm một bàn đồ ăn cậu thích ăn, dặn cha cậu nhất định phải đưa em gái cậu về nhà ăn cơm, phải để em gái gặp anh trai."

Ý là, nếu con trai không chịu trở về nhà, bà ta sẽ không để cháu trai đi, Nghiêm Bình Châu muốn gặp con trai, chỉ có thể về nhà ăn "Bữa cơm đoàn viên", vậy nên phó sư đoàn Nghiêm ra lệnh cho anh ấy tới đây đón người....

Tạ Tiểu Ngọc gặp được Nghiêm Tinh đã chia tay gần một tháng ở ký túc xá của bác Nghiêm.

Nghiêm Tinh chạy bước nhỏ đi tới, nhào vào trong lòng cô, đâm bím tóc bị buộc lộn xộn đến trên cổ cô, ủy khuất nói: "Chị Tiểu Ngọc, chị mà không tới nữa, tóc em sẽ bị cha chải đến hói mất, mỗi lần cha em buộc tóc cho em, đều làm tóc em rụng rất nhiều, em không muốn bị hói đâu."

Tóc của Nghiêm Tinh vừa dày vừa cứng, Tạ Tiểu Ngọc tự tay pha chế tinh dầu, mỗi lần gội đầu xong đều ủ tinh dầu dưỡng tóc cho cô bé, nếu không hôm sau tóc sẽ rất khó chải.

Cô thử dùng ngón tay chải vuốt lại cho cô bé, nhưng không được, tóc đã bết lại.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Lần này chị tới đón em trở về Bình thành, chờ khi nào trở về, chị sẽ dùng tỉnh đầu dưỡng tóc cho em, dưỡng một tháng là tóc em sẽ vừa mượt vừa đẹp."

"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi." Nghiêm Tinh kéo Tạ Tiểu Ngọc muốn rời đi luôn.

Tạ Tiểu Ngọc:...

"Tinh Tinh, em không tạm biệt cha em à?”

Tinh Tinh cũng không thèm quay đầu lại: "Ngày nào em cũng tạm biệt cha em, giờ đã tạm biệt rất nhiều lần rồi. Chị Tiểu Ngọc, chúng ta đi mau đi, bị bà nội ngăn lại là chúng ta sẽ không đi được đâu."

Tạ Tiểu Ngọc bật cười, bế cô bé trở về, giới thiệu với cô bé về hai thành viên gia đình mới, Cá Lớn Cá Nhỏ.

"Đây là em trai chị, người ở khóe mắt có nốt ruồi đón lệ là anh Cá Lớn, tính cách của Cá Lớn rất tốt, em chắc chắn sẽ thích Cá Lớn, còn người có tính cách thối thối kia là anh Cá Nhỏ, nhưng nó cũng rất tốt." Nghiêm Tinh đã sớm nghe cha nhắc tới, lần này qua đó, cô bé sẽ có thêm hai người anh.

Cô bé gật đầu nói: "Hai anh trai này rất dễ phân biệt, em sẽ không bắt nạt anh đâu, giờ chúng ta đi thôi."

Tạ Tiểu Ngọc bảo cô ấy đừng có vội, bọn họ vẫn phản trở về nhà một chuyến, nếu không người bên ngoài sẽ mắng cha và anh cô bé bất hiếu.

"Chúng ta đi luôn bây giờ là không lễ phép, phải về nhà chào ông bà nội của em, có thể còn phải ở qua một đêm nữa."

Nghiêm Tinh miễn cưỡng đồng ý.

Tạ Tiểu Ngọc chỉ chỉ về phía sau cô bé: "Đến bây giờ em vẫn chưa thèm liếc nhìn anh trai em đâu, hình như anh ấy đang tức giận đấy..."

Nghiêm Tinh xoay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt thối hoắc của anh ruột, cô bé lập tức nở nụ cười còn rực rỡ hơn hoa hướng dương.

Cô bé chạy tới chỗ anh ruột: "Anh ơi, Tinh Tinh rất nhớ anh, nhớ đến mức ăn không vô."

Nghiêm Dặc:... kẻ lừa đảo này, tin bé mới là lạ.

Ý của Nghiêm Bình Châu là muốn Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc mang Nghiêm Tỉnh đi luôn bây giờ.

"Cha đã mua xong vé tàu về cho các con rồi, lát nữa sẽ để cảnh vệ đưa các con ra nhà ga."

Tạ Tiểu Ngọc:....

Nghiêm Dặc:...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi