THẬP NIÊN 70: MỸ NHÂN YÊU KIỀU THỨC TỈNH RỒI

Thím Lý đứng ở trong sân nhìn thấy nhà họ Nghiêm hoảng hoảng hốt hốt chạy đi bệnh viện, nghỉ ngờ nói: "Tôi nghe Hà Tú Phân nói, Tạ Tiểu Ngọc có mệnh xui xẻo, buổi tối ngày đầu tiên đến nhà cha ruột đã phải gọi xe cứu hỏa. Bà xem, hôm nay vừa đến cửa, nhà người ta đã phải đi tới bệnh viện rồi, ai bị bệnh à?"

Bà Tiền cũng rất lo lắng, chạy tới hỏi là ai đi bệnh viện, người nhà họ Nghiêm nói là Nghiêm Tinh, còn về phần những chuyện khác thì không chịu nói.

Đến bệnh viện, bác sĩ khám nói không có vấn đề gì, khám tổng quát cho Nghiêm Tinh rồi nói không cần nhập viện, người nhà đưa về nhà nghỉ ngơi.

Bác sĩ còn đặc biệt căn dặn, sau này đừng để cô bé nhìn thấy thứ cô bé sợ.

Hà Tú Phân sẫm mặt trở về nhà, bà ta chính là "Thứ" làm Nghiêm Tinh sợ, bây giờ bà ta không có lý do gì để giữ cháu gái ở lại.

Sau khi về đến nhà, Tạ Tiểu Ngọc đưa Tinh Tinh về thẳng phòng, chờ người nên đi đều đã đi cả, cô cù ký Nghiêm Tinh: "Tinh Tinh, đừng giả vờ nữa."

Tinh Tinh mở mắt ra, thấy trong phòng chỉ có các anh và chị, cô bé cười hì hì: "Hắc hắc hắc..."

Tạ Tiểu Ngọc vừa bực mình lại vừa buồn cười, Tinh Tinh và Cá Nhỏ tỉnh ranh thế này, cô phải quản thế nào đây? May là vẫn còn Cá Lớn ngoan ngoãn.

Nghiêm Dặc cảm thấy cực kỳ bội phục, nếu anh và cha anh có một người giống như Tiểu Ngọc, bọn họ cũng không đến mức bị đạo đức bắt cóc tới không thể phản kích.

"Tiểu Ngọc, vậy em định bao giờ nói cho ông nội biết chuyện sẽ dẫn Tỉnh Tỉnh đi cùng?"

"Bây giờ luôn, tranh thủ bầu không khí lúc này đang tốt, giờ nói ra, là ngày mai chúng ta có thể rời đi."..

Hà Tú Phân ngồi ở dưới phòng khách rất lâu, mọi chuyện không dễ dàng nư bà ta nghĩ, cháu trai kiếm đâu ra đứa cháu dâu không bình thường thế này?

Bà ta hỏi: "Chính Sinh, ông thấy Tinh Tinh bị dọa đến bất tỉnh thật hay là giả vờ?"

Nếu đúng là Tinh Tinh sẽ bị dọa đến bất tỉnh ngay khi bà ta đến gần, vậy bà ta không có lý do gì yêu cầu con trai và cháu trai để Tinh Tinh ở lại.

Nghiêm Chính Sinh không nghi ngờ gì cả, vừa rồi bản thân ông ấy bị dọa sợ, may mắn là bác sĩ khám nói không sao.

Ông ấy nói: "Bà thử giả vờ ngất xỉu đi, một đứa bé mới sáu, sao biết giả vờ. Tôi thấy, đối tượng của tiểu Dặc rất tốt, có thể yên tâm giao Tinh Tinh cho con bé đưa về chăm sóc." Tạ Tiểu Ngọc để ba đứa bé ở lại trong phòng, mình cùng đi xuống phòng khách với Nghiêm Dặc, bác dâu cả, bác gái ba, còn cả cô của Nghiêm Dặc cũng ở đây.

Nghiêm Chính Sinh hỏi Tạ Tiểu Ngọc sao muộn thế này rồi còn không đi ngủ, xuống đây làm gì?

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Ông nội ơi, ông cũng thấy trạng thái của Tinh Tinh rồi đấy, ngày mai cháu định đưa Tinh Tinh trở về Bình thành."

"Cũng được."

Nghiêm Chính Sinh thật sự thương vợ và con gái, con trai cháu trai đều xếp phía sau. Lúc này, ông ấy vẫn còn giải thích với Tạ Tiểu Ngọc.

"Thật ra bà nội các cháu cũng có lòng tốt, cả hai các cháu đều đi học đi làm, sao có thời gian chăm em gái, bà ấy chỉ muốn giúp các cháu giảm bớt gánh nặng thôi, các cháu đừng trách bà nội."

"Tự nhiên là bọn cháu sẽ không trách bà nội rồi, chỉ là ông nội nói đúng, gánh nặng của cháu và anh Nghiêm Dặc thật sự quá lớn."

Tạ Tiểu Ngọc cúi đầu, ra vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Nghiêm Bạch Huệ cười khẩy nói: "Các cháu khăng khăng muốn đưa Tinh Tinh đi, giờ lại khóc lóc nói gánh nặng của mình quá lớn, cháu muốn làm gì?”

Tạ Tiểu Ngọc như bị dọa sợ, đỏ ửng hai mắt nói: "Cháu luôn coi ông bà nội là người thân, vậy mà đến nói thật lòng cũng không có tư cách nói ạ?"

Nghiêm Dặc không muốn Tạ Tiểu Ngọc phải chịu ủy khuất, rõ ràng là anh từng nói cha sẽ đưa tiền tiết kiệm cưới vợ mẹ để lại cho anh cho cô, cô không cần phải khóc lóc than nghèo với ông nội.

Anh lẳng lặng gãi gãi sau lưng Tạ Tiểu Ngọc, ý là anh có tiền.

Tạ Tiểu Ngọc đánh rớt tay anh xuống: "Anh Nghiêm Dặc, anh không cần phải gánh vác tất cả mọi chuyện một mình, thật ra ông bà nội rất quan tâm, rất thương anh và Tinh Tinh. Chúng ta có khó khăn, ông nội cũng đã hỏi tới, sao anh vẫn còn muốn lừa ông bà nội thương anh nhất?"

Nghiêm Dặc:.. anh đã đoán ra được phần nào, Tiểu Ngọc đang muốn xin ông nội tiền sinh hoạt cho Tinh Tỉnh.

Bởi vì từ lúc em họ anh ra đời đến giờ, tháng nào ông nội cũng trợ cấp cho hai mươi đồng tiền sinh hoạt, tính ra đã cho được mười tám năm, vẫn giờ vẫn còn cho.

Tiểu Ngọc đang muốn tranh thủ xin cho Tỉnh Tinh.

Vậy anh cứ cúi đầu không nói gì là được. Không được, vợ đã chủ động xuất kích rồi, anh cứ giả chết thì sao đáng mặt đàn ông, phải phối hợp với cô....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi