THẬP NIÊN 70: MỸ NHÂN YÊU KIỀU THỨC TỈNH RỒI

Bà ta nói: "Lão Triệu, chuyện giữa con trai bà và con gái tôi có gì phải do dự, chỉ cần bà đồng ý, tôi sẽ lập tức nói với chủ nhiệm Lữ, để bà trở thành giáo viên chính thức, sau đó bà về hưu non, để con gái tôi thế chỗ công việc của bà, tôi cũng bảo lão Mã nhà tôi về hưu non, để con trai bà thế chỗ công việc của ông nhà tôi. Như vậy, hai đứa trẻ là đôi vợ chồng công chức, mối hôn sự cũng vừa đẹp."

Triệu Hương chỉ có một đứa con trai là Hứa Xương, bà ấy quyết tâm muốn tìm một cô con dâu vừa lòng.

Đặc biệt là con trai ngoan của bà ấy đã nói muốn tự do yêu đương, còn về con gái nhà lão Tề, lớn đến từng tuổi này vẫn để mẹ ruột giặt quần áo cho, bà ấy chướng mắt, con trai lại càng chướng mắt hơn.

Bà ấy nói: "Tôi đã đồng ý với con trai tôi là để nó tự làm chủ hôn sự rồi, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân của nó."

"Lão Triệu, nếu bà không chấp nhận đề nghị của tôi, con trai bà sẽ không có công việc chính thức đâu, cả nhà bà chen chúc nhau trong căn nhà nhỏ mười mấy mét vuông này, làm gì có cô gái nào chịu gả cho con trai bà."

Tê Nhạc Bình nói đến nước miếng văng tung tóe, Tạ Tiểu Ngọc nhanh tay lẹ mắt đậy nắp nồi lại, đẩy bà ta ra. "Đúng là lạ, cháu chưa từng thấy nhà nào ép gả con gái cho, cháu nói chuyện hơi khó nghe, mong thím Tề thứ lỗi, nhưng ép gả không giống mua bán, kết hôn xong có khi trở thành đôi oán lữ, nên chuyện hôn nhân vẫn nên để đôi bên cùng bằng lòng thì hơn."

"Thím xem, nếu anh Hứa Xương bằng lòng, anh ấy đã không chờ tới hôm nay, mọi người đều ở cùng một viện, nên chừa lại chút mặt mũi cho nhau thì hơn, chứ chờ tới lúc anh Hứa Xương dẫn đối tượng về nhà, thím bảo con gái thím phải giấu mặt đi đầu?"

Mấy câu này, khiến thím Tề mặt xám mày tro trở về.

Triệu Hương thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "May nhờ con biết ăn nói, chứ thím bị bà ta quấn lấy đến phát mệt rồi."

Tạ Tiểu Ngọc không hiểu gì hỏi: "Sao cô ta không thế chỗ công việc của cha cô ta, có phải công việc của cha cô ta không tốt không."

"Ừ." Triệu Hương nói: "Là công việc dọn dẹp phòng tắm công cộng, Hứa Xương nói, nó thà quét đường chứ không đi kỳ cọ nhà tắm cho người ta."

Hơn nữa, con trai cũng không thích con gái nhà họ Tề, trong khi nhà họ Tề nhìn trúng con trai nhà bà ấy chăm chỉ hiếu thuận.

Bà ấy muốn trở thành giáo viên chính thức càng sớm càng tốt, dù có phải ra ngoài thuê nhà, cũng có thể thoát khỏi cái loại chó cùng bức dậu như nhà họ Tề, Triệu Hương thầm nghĩ như vậy.

Tạ Tiểu Ngọc để lại một phần trái cây khô mang từ Bắc Kinh về cho Triệu Hương, Triệu Hương không nhận: "Con mang về cho ba đứa trẻ ăn đi."

"Con đã nhận mẹ là mẹ nuôi rồi, tự nhiên phải hiếu thuận với mẹ."

Triệu Hương rất thích Tạ Tiểu Ngọc, bà ấy cũng không từ chối nữa, lấy quả bí ngô to cất dưới gầm giường ra, bảo Tạ Tiểu Ngọc mang về nhà làm bánh bí ngô cho bọn trẻ ăn.

Lúc tiễn bọn họ ra tới cửa, Hứa Xương nói đùa: "Anh Dặc, sau này chúng ta phải thay đổi cách xưng hô rồi, anh phải gọi em là anh rể... Đau quá, đau, anh mãi mãi là anh!”

Hứa Xương xoa xoa xương bả vai đau ê ẩm, vừa về nhà đã thấy con gái nhà họ Tề đứng ở cửa.

Ngoài làn da hơi đen ra, trông ngoại hình của Hứa Xương rất đẹp trai, vóc người cao lớn, tính cách cũng cởi mở, chăm chỉ hiếu thuận, thật sự rất thu hút các cô gái.

Nhưng Hứa Xương không thích con gái nhà họ Tề, nhìn thấy đối phương, anh ấy lập tức xoay người đi đến cầu Thạch Bàn....

Sau khi về đến nhà, Tạ Tiểu Ngọc gói ghém lạp xưởng, thịt vịt muối, gạo nếp, thịt muối cẩn thận để bảo quản. Tinh Tinh ngủ một mình ở Bắc Kinh, giờ làm nũng muốn ngủ cùng Tạ Tiểu Ngọc, Tạ Tiểu Ngọc cũng đồng ý. Hồi ở thôn Sơn Thanh, cô thường ngủ với Tinh Tinh.

Ba đứa trẻ và một con chó chơi đùa vui vẻ ở trong sân, Tạ Tiểu Ngọc đun nước ở trong bếp, cô đun một thùng trước, để Nghiêm Dặc xách và tây phòng cho cặp song sinh tắm.

Tạ Tiểu Ngọc tắm gội cho Tinh Tinh ở ngay trong bếp, sau khi lau khô tóc cho cô bé, cô bôi tinh dầu mình điều chế cho cô bé, rồi bế cô bé lên giường lớn, cho chơi cùng hai anh trai.

Có đồng hồ đeo tay đúng là tiện hơn rất nhiều, cô nhìn thấy thời gian thấy đã không còn sớm, bây giờ là chín giờ.

Cô cười hỏi: "Anh Nghiêm Dặc, em để lại căn phòng trống kia cho anh đấy, anh có muốn ở lại không?"

Nghiêm Dặc sợ mình ở lại sẽ khiến người hiểu lầm ảnh hưởng đến thanh danh của Tiểu Ngọc, vẫn quyết định trở về trường học ngủ trên chiếc giường cứng ngắc.

"Thôi, anh trở về đây, em khóa kỹ cửa vào." Nghiêm Dặc nói với Tạ Tiểu Ngọc tiễn mình ra tới cổng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi