THẬP NIÊN 70: MỸ NHÂN YÊU KIỀU THỨC TỈNH RỒI

Tạ Tiểu Ngọc vẫn tiếp tục nói mà không thèm nghỉ lấy hơi: "Thật ra số bông vải này là đồ hôm qua tôi mua biếu mẹ nuôi tôi, để nhà bà ấy có chăn bông sống qua mùa đông này. Sức khỏe của cha nuôi không tốt, lần trước tôi mang đến ít nhân sâm thái lát cho cha nuôi pha trà uống, bị Tê Nhạc Bình nhìn đến đỏ mắt, còn nghi ngờ anh Hứa Xương dùng thủ đoạn không chính đáng lấy về."

"Lần này, tôi không muốn rêu rao cho mọi người thấy, mua bông vải rồi bảo anh Hứa Xương mang về nhà vào buổi tối, nào ngờ không khéo bị con gái Tề Nhạc Bình nhìn thấy."

"Đúng là cả nhà xấu xa, nhìn thấy mấy đóa bông vải rơi xuống, đã nghĩ ra chủ ý xấu này, nếu tôi tới chậm thêm lúc nữa, chắc cả nhà mẹ nuôi tôi đã bị lời bịa đặt của bọn họ làm cho tan cửa nát nhà rồi."

Tạ Tiểu Ngọc vừa nói vừa phối hợp rơi xuống mấy giọt nước mắt.

Hàng xóm xung quanh đồng loạt chỉ trích phỉ nhổ Tề Nhạc Bình: "Đúng là cái đồ điêu ngoa đanh đá, bình thường lấy một củ hành một bó củi nhà chúng tôi thì thôi đi, giờ còn muốn làm nhà a Hương tan cửa nát nhà, dù sao cũng là hàng xóm với nhau mười mấy năm, bà có cần làm đến mức này không?”

"Sao lại không đến mức đó chứ, trước khi cả gia đình a Hương trở về, nhà bà ta chiếm nhà của nhà a Hương, giờ phải trả lại, trong lòng tự nhiên là thấy hụt hẫng."

"Nhà cửa chỉ là chuyện nhỏ thôi, bà ta coi trọng công việc của a hương."

"Công việc cũng không phải là chuyện quan trọng nhất đâu, nhà bọn họ nhìn trúng Hứa Xương chăm chỉ hiếu thuận, muốn tìm người giúp việc lâu dài cho nhà mình."

"A Hương đúng là tốt số, có con trai hiếu thuận, nhận con gái nuôi cũng hiếu thuận, sau này sẽ được hưởng phúc rồi."

Tề Nhạc Bình tức giận muốn lao tới đánh Tạ Tiểu Ngọc: "Con tiểu tiện nhân kia, nếu hôm nay cô không lấy ra được chứng cứ, tôi sẽ kiện cô tôi phỉ báng, cho cô đi ngồi tù."

Lữ Thu Mai nhớ lần trước Tạ Tiểu Ngọc cũng tố cáo Tiêu Lai Phượng tội này, sau đó Quý Thục Cầm và Tạ Đông Hải ly dị, bà ta lấy chuyện này làm điều kiện, nhờ Đông Hải nghĩ cách không để chị họ của mình đi nông trường mới đồng ý ly dị, nhờ vậy Tiêu Lai Phượng mới tránh bị đi cải tạo mấy năm.

Bà ta vội nói: "Đúng đúng, nếu Tạ Tiểu Ngọc không lấy ra được chứng cứ thì phải kiện cô ta tội phỉ báng!"

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Được, nếu tôi lấy ra được chứng cứ, Tề Nhạc Bình, thím cứ chờ đi nông trường cải tạo đi, lần này sẽ không bảo vệ được thím đâu." "Cô lấy ra đây xem, bà đây còn lâu mới sợ." Kỳ thực Tề Nhạc Bình đã hơi hốt hoảng, nhưng bà ta đang đánh cuộc Tạ Tiểu Ngọc lừa mình.

Tạ Tiểu Ngọc lấy ra một hóa đơn mua nhân sâm ở Bắc Kinh làm bằng chứng: "Đây là hóa đơn mua hàng của ba bạn trai cháu, nghe sức khỏe của cha nuôi cháu không tốt, ông ấy bỏ phiếu và tiền ra mua."

"Còn đây là phí thủ công cháu thái nhân sâm ở trong phòng dược của bệnh viện!"

Cô lại lấy thêm tờ hóa đơn mua hàng mình nhờ mẹ của Vưu Tiểu Ninh làm ở hợp tác xã cung tiêu viết cho, ngày tháng trên tờ giấy là ngày hôm qua.

"Đây là bằng chứng cháu mua bông vải ở hợp tác xã cung tiêu hôm qua, cháu đã lấy hết bằng chứng ra rồi, giờ mời thím đi tới cục công an với cháu, cháu muốn kiện thím tội phỉ báng, trong đại viện có nhiều chú thím làm chứng cho cháu."

Te Nhạc Bình bị dọa sợ: "Bằng chứng của cô chắc chắn là giả, cô lừa người."

Tạ Tiểu Ngọc đưa bằng chứng cho mọi người xem, trên giấy có con dấu của hợp tác xã cung tiêu sao có thể là giả được, nhưng chỉ mình Tạ Tiểu Ngọc biết, đây là hóa đơn thanh toán tiền của cô, còn bông vẫn đang để ở hợp tác xã cung tiêu chưa lấy, cũng may cô đặt hàng trước với mẹ Vưu Tiểu Ninh....

Ngay sau khi các hóa đơn được lấy ra, Tề Nhạc Bình nhanh chóng thú nhận, câu xin Triệu Hương nể mặt hàng xóm với nhau bỏ qua cho bà ta.

Hứa Xương nghiến răng nghiến lợi nghĩ, bỏ qua?

Vừa rồi lúc uy hiếp cha mẹ anh, bọn họ chưa từng nghĩ đến tình hàng xóm láng giềng, sức khỏe của cha anh ấy vốn không tốt, vừa rồi bị hù dọa suýt nữa ngất xỉu, mẹ anh ấy yếu đuối cả đời, cũng bị buộc phải nhảy lên cắn người.

Nếu không nhờ có Tạ Tiểu Ngọc kịp thời xuất hiện giải quyết nguy cơ, vậy nếu không muốn ngồi tù, anh ấy sẽ phải cưới con gái của kẻ thù.

Tề Nhạc Bình không chừa lại lối thoát nào cho gia đình anh ấy, tại sao bây giờ anh ấy phải tha cho bà ta?

Hứa Xương không chịu hợp tác: "Thím Tề, vừa rồi cháu đã định nói bông này là em gái cháu biếu cha mẹ cháu, nhưng các thím không cho cháu có cơ hội nói."

"Vớ vẩn, vừa rồi cậu còn nói thà ngồi tù cũng không cưới con gái tôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi