THẬP NIÊN 70: MỸ NHÂN YÊU KIỀU THỨC TỈNH RỒI


Tạ Tiểu Ngọc sờ sờ đầu Nghiêm Dặc: "Anh đừng sợ, tất cả đều là người xấu, chú cảnh sát sẽ không bắt nhốt anh lại đâu.”

Cứ như đang nói chuyện với thằng anh trai ngốc nghếch vậy.

Nghiêm Dặc rũ mắt, cùi đầu không nói lời nào, hôm nay anh tức giận quá mức, nên ra tay có chút nặng, trong đó hai người đang la mắng thảm thiết kia, ít nhất cũng phải vào nằm viện ba tháng.

Ba chỉ mới vừa an ổn, trong nhà có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, đúng thật không nên ở đồn cảnh sát An Dương này để lại tiếng xấu.

Cảnh sát lập tức có cảm tình, một thanh niên đẹp trai và dũng cảm như vậy, thế mà lại là một kẻ ngốc.

"Tôi sẽ cấp lại thẻ căn cước tạm thời cho anh trai cháu, hai người nhanh chóng quay lại ga tàu đi.”

Nghiêm Dặc ở trạm xe lửa tổng cộng đã gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc gọi cho cục công an ở Bình Thành, để cho bác Tống chuyển máy cho ba, nói Tạ Tiểu Ngọc muốn đi Lương Châu đón em trai sinh đôi.

Cuộc điện thoại khác gọi cho Hứa Xương để gửi người, Hứa Xương được điều đến Lương Châu, lần này cũng được kháng án.

Anh nói số tàu của Tạ Tiểu Ngọc cho Hứa Xương, để cho Hứa Xương đến sân ga đón người.

Từ lúc Tạ Tiểu Ngọc tám tuổi bị đuổi về thôn Thanh Sơn, cũng không có ra khỏi thôn nữa, Nghiêm Dặc đưa Tạ Tiểu Ngọc lên xe lửa đến Lương Châu, nhìn xung quanh thùng xe một chút.

Có người đàn ông đeo mắt kính mặc bộ quần áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn đang cởi giày, xung quanh là các hành khách lớn tiếng than phiền, quần áo so với cử chỉ của anh ta không hợp nhau tí nào.



Cách đó ba chỗ ngồi có một bà lão cũng rất khả nghi, nhìn là biết bà lão cùng người đàn ông đeo mắt kính mặc áo Tôn Trung Sơn kia có giao tình, nhưng hai người lại làm bộ không quen nhau.

Nghiêm Dặc nắm tay Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc cào cào lòng bàn tay anh nói: “Anh, anh làm gì vậy?”

Lòng bàn tay Nghiêm Dặc tê dại một chút, nhưng anh không dám buông ra, tay còn lại xách túi hành lí màu xanh, thấp giọng nói: “Đi cùng anh.”

Nghiêm Dặc tìm được một trưởng tàu, nói ra chuyện bản thân đã phát hiện, nghi ngờ hai người ở toa thứ chín kia, cho dù không phải là dân buôn người thì nhìn thôi dáng vẻ cũng không giống người tốt, dặn trưởng đoàn xe chú ý một chút.

“Em gái tôi sau khi tám tuổi cũng chưa đi khỏi nhà quá xa, dáng vẻ của em ấy cũng quá mức đẹp, ở nhà ga Bình Thành đã gặp bọn buôn người, để cho cô ấy ngồi ở toa ăn, anh xem có được không?”

Nghiêm Dặc lấy phiếu thức ăn cùng với tiền ra: “Chúng ta ăn cơm, không ngồi không.”

Trưởng tàu hết sức coi trọng cũng đáp ứng yêu cầu chăm sóc của anh, em gái anh vóc dáng quả thật cũng quá xinh đẹp, là một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, để cho cô một mình đi đường xa đúng thật vô cùng nguy hiểm.

Nghiêm Dặc dặn dò Tạ Tiểu Ngọc: “Bà lão mặc bộ quần áo màu đỏ hoa lá màu sắc lộn xộn kia, không giống như là đến toa thức ăn mua đồ ăn, nếu như em thấy người đàn ông trung niên kia đeo mắt kính, muốn đi đến xe thức ăn bắt chuyện cùng với em, em hãy phát huy trí thông minh, làm cho sự nghi ngờ hai người bọn họ là kẻ buôn người thành sự thật, sau đó để cho những người của đoàn tàu và bảo vệ giải quyết việc còn lại nha.”

Tạ Tiểu Ngọc ôm cánh tay anh vội vã gật đầu: “Anh, anh thật là lợi hại!”

Cô cũng cảm thấy hai người kia từ lúc bắt đầu lên xe, ánh mắt cứ nhìn lên trên người cô liếc tới liếc lui.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi