THẬP NIÊN 70: MỸ NHÂN YÊU KIỀU THỨC TỈNH RỒI

Cá Nhỏ ủ rũ mặt mày: "Tất cả là do Tinh Tinh mách lẻo."

Tạ Tiểu Ngọc: "Em không làm bài tập lại còn cho mình đúng đúng không, vậy thì chị phạt em là lỗi của chị hả?"

Tính cách này của Cá Nhỏ, thông minh thì thông minh, yêu ghét quá rõ ràng rồi, trong mắt chỉ có đúng sai trắng đen, không có màu xám, mọi việc làm gì có thể tuyệt đối như vậy được.

"Vậy thì sáng mai em làm có được không, em cũng buồn ngủ rồi."

"Không được."

Tạ tiểu Ngọc nói: "Bài tập về nhà vốn dĩ không nhiều, em chơi cả một ngày còn muốn lừa chị, không nhận bản thân có lỗi, còn trách người khác nói ra, Tỉnh Tinh là người ngoài sao, đó là người nhà của chúng ta, đến bây giờ em vẫn không xem Tinh Tinh là người nhà, có phải đến chị đây em cũng không xem là chị ruột?"

Cá Nhỏ sắp khóc đến nơi, Nghiêm Dặc có chút không đành lòng, Cá Nhỏ mím môi: "Anh rể..."

Dù cho Nghiệm Dặc có không đành lòng đến đâu thì cũng không dám cầu tình với Tiểu Ngọc.

Anh vẫn còn nhớ lúc trước Tiểu Ngọc cứng đầu tuyệt giao với Tinh Tinh, bốn ngày liền không nói chuyện cùng con bé. Tinh Tinh âm thầm bảo anh đi cầu tình, anh mới nhắc tới một chữ, Tiểu Ngọc đã đoán ra: "Anh được thì anh đến mà lo, anh đang muốn có một người em gái giống bà cô của anh à?"

Nghiêm Dặc chỉ đành không ngó ngàng Cá Nhỏ, vẫn là kích thích cậu bé càng có hiệu quả hơn, anh ôm Cá Lớn nói: "Đi, anh đưa em đến nhà tắm, đi ngâm mình."

Cá Lớn ngồi trong trên vai của Nghiêm Dặc không ngừng ngoái đầu lại: "Cá Nhỏ em đi làm bài tập nhanh đi."

Nghiêm Dặc không quay đầu lại, hai người cứ như thế biến mất ở cửa.

Cá Nhỏ:... Thật sự không có ai cầu tình giúp cậu à?

Ngay cả A Sài cũng ngoan ngoãn cuộn tròn trong ổ của mình, nhìn cậu một cách tội nghiệp, đến chủ nhà là ai cũng không phân biệt được, nhân loại ngu ngốc.

Cá Nhỏ bị doạ sợ, nhận ra chị đang nghiêm túc, lập tức chạy đi làm bài tập.

Tất cả bài tập đều làm xong, chỉ đến khi còn lại một câu hỏi không biết trả lời, anh Nghiêm Dặc và Cá Lớn ngâm mình thơm phức xong mới bước ra.

Cá Nhỏ bận gọi Cá Lớn đến dạy cậu, làm xong câu hỏi cuối cùng, bút của Cá nhỏ bị rơi, cậu uất ức: "Không phải chỉ là một lần không làm bài tập thôi sao, chị cần gì nghiêm khắc như thế, sau khi mọi người đi hết chị ấy thật sự không nói chuyện với em."

"Không phải đâu Cá Nhỏ."

Lúc tắm Cá Lớn đã hỏi anh Nghiêm Dặc, anh nói rằng không phải đơn giản chỉ là vấn đề không làm bài tập.

"Là bởi vì em đang cố ý nói dối, với lại em đổ lỗi cho Tinh Tinh, em ấy là em gái của chúng ta, chỉ vì nói sự thật mà em trách em ấy, em thử nghĩ xem, còn cho rằng vấn đề là em chưa làm bài tập không?"

Cá Nhỏ im lặng, sau khi mẹ mất, ở trước mặt bác cả cậu nói dối quen rồi.

Thì ra nói dối cùng cần phải tuỳ người tuỳ việc.

Cậu hỏi Cá Lớn: "Ngâm mình có thoải mái không?"

"Đương nhiên thoải mái rồi."

Cá Nhỏ hỏi Nghiêm Dặc: "Anh rể, nếu em xin lỗi Tinh Tinh, lần sau anh có thể dẫn em đi ngâm bồn tắm không?"

Nghiêm Dặc nói: "Có thể."

Cá Nhỏ chạy đến phòng của Tinh Tinh, lắc lắc cô bé: "Tinh Tỉnh, xin lỗi, anh không nên trách em."

Tinh Tinh cáu kinh quay người đi tiếp tục ngủ, nghe tiếng bước chân còn tưởng là chị tới, anh Cá Nhỏ thật là đáng ghét, quấy rầy giấc mộng đẹp của cô bé. Nghiêm Dặc đi đến căn phòng trống ở phía tây, nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc đang trải chăn, chỉ còn lại góc cuối cùng là xong.

Nghiêm Dặc: "Chăn chưa trải xong à..."

Tạ Tiểu Ngọc cười: "Chẳng phải xong rồi đây sao."

Tối nay Nghiêm Dặc đưa Cá Lớn tới nhà tắm trở về đã bị hàng xóm nhìn thấy, sáng mai lúc rời đi, không chừng cũng sẽ bị nhìn thấy.

Anh nhìn thẳng vào Tạ Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, em cho phép anh ở lại đây, sẽ không có cơ hội hối hận."

Mặt của Tạ Tiểu Ngọc đỏ lên, biết lời anh nói có ý gì, hỏi ngược lại: "Vì sao em phải hối hận?"

Mặt của Nghiêm Dặc còn đỏ hơn, cụp mắt xuống: "Được, anh ở lại."

Giường ở bên này so với giường ở trường học mềm mại hơn nhiều. Chăn bông mới được phơi khô, chăm có mùi rất thơm. Phòng của anh và Tiểu Ngọc cách nhau một hành lang, Nghiêm Dặc lăn qua lăn lại không ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, hàng xóm sẽ mồm loa mép giải bàn tán, nhưng Tiểu Ngọc dường như không quan tâm....

Bữa sáng có bánh trứng, Tạ Tiểu Ngọc còn làm thêm một lồng bánh táo tàu đậu đỏ. Cá Nhỏ biết rằng đây là món anh nhẹ của ba anh em cậu vào buổi chiều, không, điểm tâm của cậu hôm nay không cói

Cá Nhỏ cầm một cái bánh trứng đưa cho Tinh Tinh: "Em gái, tối hôm qua anh đã xin lỗi em rồi." Nói xong còn nhìn sang Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc cúi đầu ăn cháo, không để ý cậu bé.

Tinh Tinh nói: "Anh Cá Nhỏ, lúc nãy anh rửa tay chưa?”

Cá Nhỏ:...

"Cái này em đừng ăn nữa, anh đi rửa tay rồi đến lấy cho em một cái khác."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi