THẬP NIÊN 70: MỸ NHÂN YÊU KIỀU THỨC TỈNH RỒI

Tạ Tiểu Ngọc chân thành chúc phúc cô, cô lấy ra 18 đồng lúc nãy: "Đây là dì Lâm trả lại cho em, vật quy nguyên chủ."

Đinh Hồng Tuệ nắm chặt tiền trong tay, có lẽ con gái của cô mãi mãi sẽ không biết được, mẹ của cô bé yêu cô bé đến mức nào, chỉ là lúc đó vẫn chưa đủ mạnh mẽ, lực bất tòng tâm, khiến cho cô bé phải chịu nhiều cực khổ.

Cô nhắc nhở Tạ Tiểu Ngọc: "Chị đi rồi, có lễ Cung Lam sẽ là người thăng chức, cô ta là con nuôi của Khổng Kim Trúc, cẩn thận cô ta sẽ gài bẫy em, nếu như có cơ hội, em đổi công việc đi."...

Tạ Tiểu Ngọc cầm cân sườn về nhà, đây là sườn heo, phía đầu miếng sườn mỏng det rất thích hợp làm sườn chua ngọt.

Cá Lớn và Cá Nhỏ con chưa được thưởng thức mùi vị của sườn xào chua ngọt, còn Tinh Tinh ở thôn Thanh Sơn đã nếm thử một lần. Đó là lần đầu năm cả làng sau khi phân nhiệm vụ đã giết lợn, Tạ Tiểu Ngọc lấy phần sườn lợn mà người khác không cần, còn bị bác gái cả mắng cả một ngày.

Nhưng lúc ăn cũng không có phần của bà ta, bà ta chỉ xứng đáng nuốt nước bọt.

Sườn lợn chặt thành từng miếng nhỏ, cho vào một ít muối xát qua, để cho chút máu còn sót lại được rửa sạch và để ráo, sau đó cho gia vị vào ướp, lại đánh thêm hai quả trứng, cho vào ít bột mì lăn đều.

Làm sườn xào chua ngọt phải chiên ngập dầu, dầu là thứ rất quý hiếm, Tạ Tiểu Ngọc chỉ dùng một bát dầu hạt cải, chia làm mấy lần để chiên sườn, số dầu còn lại còn có thể dùng để xào rau.

Tiếp theo cần đun nước sốt, dùng cà chua tươi cắt thành hạt lựu.

Lại cho thêm đường trắng và dấm nấu thành dạng sốt sền sệt.

Chỉ cần ngửi vị chua ngọt này đã có hàng xóm đến gõ cửa hỏi thăm: "Tiểu Ngọc, cô nấu món gì ngon thế, vì sao lại có hương thơm ngòn ngọt vậy, tôi cũng muốn học."

Gần đây có rất nhiều thím, dì rất thích học Tạ Tiểu Ngọc nấu ăn, rõ ràng đều là khoai tây bào sợi và bắp cải giống nhau, dựa vào cách xào của cô, trẻ em người lớn trong nhà đều gắp sạch sẽ.

Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy người hàng xóm Hoa Liên Phương mang sang một ít rau cải xanh và một quả bí ngô lớn, nói rằng đợi cô lần sau làm bánh bí ngô, chia cho cậu nhóc nhà chị ấy mấy cái.

Tạ Tiểu Ngọc cười cười đồng ý, cô đem sườn đổ vào nồi sốt sền sệt nhanh tay đảo đều, sau khi chín thì bắc ra, để chị Hoa nếm thử.

Năm nay phiếu thịt của nhà nhà người người không nhiều, cho dù mua sườn, cũng không nỡ nấu như thế này, vừa lãng phí dầu vừa lãng phí đường. Vị chua ngọt tan ra trong khoang miệng, chị Hoa nhịn không được nói: "Vị này thật tuyệt vời, em làm thế nào làm ra được vậy?"

Chỉ là như vậy quá công phu ti mỉ rồi, phí đầu phí đường, cho dù có hỏi cách làm, thím Hoa cũng không đành lòng làm.

"Ông nội của ông nội em trước đây từng làm đầu bếp trong cung (ngự trù), rất nhiều món, chỉ cần có thể nấu, ông của em đều dạy cho em."

Nhưng mà còn rất nhiều món, bởi vì thiếu hụt nguyên vật liệu, Tạ Tiểu Ngọc chỉ nghe ông truyền miệng và ghi chép lại.

Cô để hơn nửa bát để chị Hoa mang về, không lâu sau chị Hoa lại cầm một con cá trắm đen tâm nửa cân sang: "Sườn xào chua ngọt của em rất quý, con cá này của chị không bì được giá trị chỗ sườn đấy của cháu, đừng từ chối nhé."

Tạ Tiểu Ngọc chỉ đành nhận lấy, mọi người đều nói anh em xa không bằng láng giềng gần, những người hàng xóm của cô, thực ra rất đáng yêu.

Trừ nhà Khổng Kim Trúc luôn có địch ý với cô.

Trong nhà vẫn còn dưa chua, vậy thì làm thêm món cá phi lê nấu dưa chua.

Lúc Cá Nhỏ đi học về, phát hiện trong nhà có hai mùi vị rất kì lạ, nhất định là chị lại làm món ngon gì rồi.

Quả nhiên, món sườn xào chua ngọt, ngon đến mức chút nữa cậu nuốt luôn cả đầu lưỡi, một đĩa chắc chắn không du ăn, cậu kiềm chế hết mức mới để cho Tinh Tinh ăn nhiều nhất.

"Chị, sườn nấu như thế này quá ngon luôn, sau này phiếu thịt của chúng ta đều đem mua sườn sau đó nấu như thế này có được không?"

"Em nghĩ hay lắm." Tạ Tiểu Ngọc nói: "Chị đào đâu ra nhiều dầu như vậy để nấu sườn cho em chứ, ăn một lần nếm hương vị là được rồi."

"À¡, đến lúc nào mới có thể muốn ăn sườn là có sườn ăn đây chứ?" Cá Nhỏ thở dài.

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, nhanh thôi, chỉ cần vài năm nữa cải cách mở cửa, sau khi mọi thứ mở cửa, vật tư càng ngày càng phong phú, mua đồ không cần dùng phiếu, muốn mua gì sẽ mua cái đấy.

Tinh Tinh ăn không ngẩng đầu lên, nhưng đến lúc cô bé ăn được một phần ba thì không đụng đũa nữa, chị đã dạy dỗ rằng đồ ăn ngon thì phải biết chia sẻ, không được tham ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi