THẬP NIÊN 70: MỸ NHÂN YÊU KIỀU THỨC TỈNH RỒI

Củi được rút dần đi, chỉ còn lại một ít cành nhỏ để trong bếp giữ lửa, sau đó rắc thêm một ít hành, mùi vị này làm cho người khác nhìn không được chảy nước miếng.

Người dân và trẻ nhỏ trong thôn đã đổi lương thực của y bác sĩ trong bệnh viện, không thể đi ăn món đậu phụ dưa cải của cô, vì thế món này vẫn được để lại.

Tạ Tiểu ngọc dùng hộp đựng thức ăn để lại một phần cho phó viện trưởng Chu, Phó viện trưởng Chu hít một hơi thật sâu: "Đậu phụ cuộn dưa cải, ngon là ngon ở miếng này."

Vị chua cay của dưa cải là vị mở đầu, đậu phụ tan ở vòm miệng, hoà với nước sốt của dưa cải, cắn vào một miếng đậu phụ vừa thơm vừa mềm, tay nghề nấu ăn của Tạ Tiểu Ngọc quả thực là thần bếp, làm sau có người không thích được chứ.

Cho dù trong tay có cầm cái bánh bột ngô, sau khi dùng nước sốt của món đậu phụ dưa cải chan lên, cũng là món ngon khó cưỡng, phó viện trưởng Chu một hơi ăn hết hai cái bánh bột ngô và một bát đậu phụ dưa cải, vẫn chưa đã thèm.

Khó trách lão Lí nói một cô gái tề gia nội trợ.

Lần trước ở bệnh viện cô đến giúp đồng chí cảnh sát hy sinh chỉnh sửa dung mạo, bố của ông rất tán thưởng Tạ Tiểu Ngọc, vừa khen Tạ Tiểu Ngọc, vừa bảo ông đánh cho thằng nhóc Chu Thành Phong một trận.

Nói cô gái nhỏ có người yêu rồi, Thành Phong vẫn nhìn người ta chằm chằm, ông Chu không có người cháu vô đạo đức như vậy.

Chu Ngôn Nho thay con trai bảo đảm nhân phẩm, nói rằng con trai không phải kẻ hạ lưu như vậy, không ngờ rất nhanh đã bị vả mặt, tên nhóc đó trở về đội gọi điện về nói em gái gửi vào cho nó một tấm ảnh chụp chung với Tạ Tiểu Ngọc.

Tên nhóc hạ lưu, Chu Ngôn Nho ngậm ngùi nghĩ, đợi lần sau tên đó về, nhất định phải đánh cho một trận thật đau!...

Tạ Tiểu Ngọc mời tất cả đồng nghiệp đến khám bệnh ở đây tới ăn đậu phụ dưa cải, chỉ trừ Cung Lam.

Cung Lam và Tạ Tiểu Ngọc bất hoà, ngại không dám lại gần bếp lò, chỉ có thể ăn bánh bột ngô uống nước lọc, càng thêm khó ăn.

Cô ta nghĩ thầm trong lòng, chỉ cần Tạ Tiểu Ngọc mời cô ta ăn đậu phụ dưa cải, cô ta sẽ miễn cưỡng tha thứ cho Tạ Tiểu Ngọc xích mích với mẹ nuôi cô ta, nhưng đậu phụ dưa cải trong nồi ăn hết rồi, đến nước sốt cũng không còn mà không có ai mời cô ta.

Cô ta vỗ vỗ tay phủi đi vụn bánh, lấy ra một túi đồ kế hoạch hoá gia đình, chỉ chỉ ngón tay, phân công hai người một nam một nữ.

"Hai cô cậu lại đây, mỗi người một túi, Tiểu Triệu và Tiểu Lý sẽ đến đến phổ biến cho nam đồng chí, Tạ Tiểu Ngọc và Đinh Tiểu Vưu phổ biến cho nữ đồng chí, nhiệm vụ này nhất định phải hoàn thành."

Chu Ngôn Nho nói: "Phó chủ nhiệm Cung, vì sao cô để cho bốn người trẻ tuổi chưa kết hôn đi phổ biến vậy, làm sao bọn họ mở miệng được, vẫn nên để cô đi đi."

Cung Lam cười: "Đều là người của bệnh viện thì không nên phân biệt kết hôn hay chưa, mỗi lần chúng ta đến nông thôn khám bệnh, kiến thức sinh sản và kế hoạch hoá gia đình, thường là những người chưa kết hôn đi truyền đạt."

Nói thật, ai mà mở miệng được chứ, nhất là những ông lão thích đùa, không thèm để ý, phụ nữ càng ngại ngùng, cứ như trong tay họ cầm là cầm thú dịch bệnh không bằng.

Cho dù Tạ Tiểu Ngọc đi, xem cô có thể mở miệng được không, không được thì cút về....

Đinh Tiểu Vưu cười khổ ôm một túi đồ kế hoạch hoá gia đình, ngại ngùng không biết làm thế nào, nếu sớm biết đi khám bệnh miễn phí sẽ bị giao nhiệm vụ "phổ cập giáo dục", nói thế nào cô cũng không đi.

Tạ Tiểu Ngọc tiếp thêm sức cho cô: "Chúng ta là nhân viên của bệnh viện, sợ gì chứ, cậu may mắn ở khoa nhi, nếu như ở khoa phổ thông, phải đi tiêm cho các nam đồng chí, cậu phải làm sao, đây là công việc, chỉ cần luyện thêm vài lần sẽ không ngại nữa." Tạ Tiểu Ngọc dùng kẹo dỗ trẻ con trở về nhà, gọi bọn trẻ gọi các mẹ, các thím của bọn trẻ đến, phụ nữ ban đầu cũng không tiếp nhận được, Tạ Tiểu Ngọc giải thích cho kiến thức vệ sinh, phần lớn phụ nữ sinh con xong đều có bệnh phụ khoa. Tạ Tiểu Ngọc nói: "Sau Khi mọi người lắng nghe nghiêm túc, mỗi người nhận mấy cái mang về, tôi sẽ cho mọi người bài thuốc đông y để chữa viêm nhiễm phụ khoa, có hai loại, một loại là đun lên để ngồi rửa, một loại điều trị bên trong, tất cả đều không phải loại thuốc gì đắt đỏ, không tốn mấy đồng bạc, nhưng tiền không mua được sức khoẻ, các nữ đồng chí nhất định phải quan tâm đến sức khoẻ của chính mình." Vừa nghe còn có chuyện tốt như vậy, hai chữ miễn phí đã thu hút rất nhiều phụ nữ chưa kết hôn. Còn có những bác gái lớn tuổi cũng đến, nghe giúp cho con gái nhà mình đã gả đi để lấy bài thuốc, đề phòng vạn nhất, dù sao những cách này cũng không phải là chuyện gì xấu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi