THẬP NIÊN 70 – NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANH ĐÁ

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Ngày hôm sau Hàn Thanh Tùng đi Công Xã sớm hơn bình thường hai mươi phút, như vậy vừa lúc có thể chặn được nhân viên truyền tin vào trong huyện, anh để thư xin của thôn Sơn Nhai và văn bản tài liệu của công xã cùng một chỗ, để cho nhân viên truyền tin đưa đến Cách Ủy Hội huyện.

Sau khi ăn điểm tâm, Lâm Lam đi trước tìm Đổng Hòe Hoa và Lưu Xuân Tài, thông báo một chút về nội dung tuyên truyền tiếp theo —— về việc dầu hạt bông vải thô luyện có độc không thể ăn lung tung.

Chuyện này khiến cho Đổng Hòe Hoa và Lưu Xuân Tài giật mình, Lưu Xuân Tài mặt mũi trắng bệch, “Chị…thật sao?”

Lâm Lam gật đầu, “Tám phần là thật, cho dù là chỉ có ba phần thật cũng phải tin. Có người nói trấn Hám Gia có con gà trống thành tinh, biến thành gà mái rồi đẻ trứng, không phải cậu cũng tin tưởng à?”

Lưu Xuân Tài bứt tóc, “Xong đời, em sẽ tuyệt hậu rồi!”

Đổng Hòe Hoa: “Sao, Lưu Xuân Tài, nhà cậu ăn dầu hạt bông vải hả?”

Lưu Xuân Tài gật đầu, “Ăn chứ, chị của em cầm về, nói là rất rẻ. Trời ạ, nhưng làm sao bây giờ, em còn chưa cưới vợ mà.”

Lâm Lam cười nói: “Không có chuyện gì, nếu không ăn trong thời gian dài, độc tố cũng có thể bị loại bỏ đó. Hơn nữa, nhà của cậu có thể ăn được nhiều dầu sao? Cũng không phải là từng bữa đều ăn.”

Lưu Xuân Tài: “Cũng đúng, một ngày cả nhà chỉ ăn có một muỗng thôi, ha ha, em quá khẩn trương rồi.”

Sau khi nói xong, Lâm Lam cũng không cần phí tâm tư để chuẩn bị tiết mục cho bọn họ, Đổng Hòe Hoa tổng kết lý luận nói chút lời khách sáo, Lưu Xuân Tài nghĩ ra tiết mục ngắn là tốt rồi. Mặt khác Đội tuyên truyền của bọn họ còn có mấy nhân viên ngoài biên chế như Thường Hữu Dư, Tú Vân, đều có thể hỗ trợ.

Thương lượng với bọn họ xong, Lâm Lam phải đi đến đại đội. Ban ngày thì bí thư và đại đội trưởng căn bản đều ở đại đội, nếu như không ở thì chỗ này cũng có người làm nhiệm vụ, dù sao còn phải tiếp đãi nhân viên công xã thỉnh thoảng xuống làm việc, mặt khác thì trong đại đội cũng có người tiến tiến xuất xuất làm việc, đại đội không thể không có người.

Lúc cô đi vào thì Thẩm Ngộ đã ở đó, thấy cô đi vào, nhường chỗ ngồi cho cô.

Lâm Lam cười nói: “Không có chuyện gì, đừng khách khí.” Cô nói chuyện viết thư xin gửi đến huyện cho mấy người Hàn Vĩnh Phương và đại đội trưởng.

Đại đội trưởng cười nói: “Bí thư không có nhìn lầm, biết đội trưởng Lâm nhất định làm được việc.” Ông hiểu rõ Hàn Vĩnh Phương, nếu đại đội có việc để cho Hàn Thanh Tùng hỗ trợ thì kiểu như không biết xấu hổ, có hiềm nghi đi cửa sau. Hiện tại để cho Lâm Lam làm tổ trưởng, có việc gì cô ấy sẽ lo liệu, giúp đỡ cho cô ấy.

Bây giờ nhìn xem, loại việc đưa tin vặt thế này cũng tự mình nhận lấy.

Ai, ai bảo Cục trưởng Hàn thương vợ đây.

Thẩm Ngộ cũng nói cho Lâm Lam, đã tìm người đi công xã mua tài liệu dùng để thí nghiệm, chủ yếu là bã dầu, na-tri hy-đrô-xít [Na(OH)], mặt khác còn có nồi, vạc lớn, bồn các loại…, những thứ này đại đội đều có cả.

“Thanh niên Thẩm nghiêm túc như vậy, chính là phúc khí của đại đội chúng ta đó.”

Mấy người đại đội trưởng cũng liên tiếp gật đầu, tiểu tử Thẩm Ngộ này thật không sai, trong số các thanh niên trí thức thì cậu ta là khiến cho người ta thoải mái nhất.

Thẩm Ngộ nhìn Lâm Lam, cười nói: “Tổ trưởng, em có thể đóng góp ý kiến không?”

Lâm Lam ngẩn ra, nhưng ngay sau đó gật đầu, “Tất nhiên là được, cậu nói đi.”

“Chị. . . . . .” Thẩm Ngộ có chút ngượng ngùng, “Chị có thể đừng luôn gọi em là thanh niên Thẩm có được không? Chị có thể gọi tên của em.”

Đại đội trưởng cũng cười, “Đúng, gọi tên đi, luôn gọi thanh niên Thẩm thì khách khí quá.”

Lâm Lam: “Được, cậu muốn tôi gọi tên thì tôi sẽ gọi tên, nông dân chúng tôi luôn phải tôn trọng các cậu một chút mà.”

Lâm Lam lại hàn chuyên chút chuyện công việc với cậu ấy, chờ tài liệu thí nghiệm đến thì hãy gọi cô.

Lúc này phía ngoài truyền đến tiếng còi của người giao thư, thư đã đến rồi.

Bất kể là có phần mình hay không, người phát thư đến thì mọi người vẫn rất tò mò, đều đi ra ngoài tham gia náo nhiệt.

Thậm chí còn có thư cho Lâm Lam, hơn nữa còn là mấy bức, cô nhìn xem một chút, đều là các công xã khác gửi đến, hẳn là nhân viên tuyên truyền muốn thảo luận chuyện công việc với cô.

Mặt khác chính là thư công tác của đại đội và các thanh niên trí thức, xã viên cũng có hai bức.

Lúc này các thanh niên trí thức nghe thấy đều chạy đến.

“Gửi thư rồi, gửi thư rồi.”

Người phát thư lấy ra một danh sách, “Phàn Tiếu có một bưu phẩm.” Bưu phẩm đều được đưa đến công xã, để cho người nhận tự mình đi nhận lấy.

Phàn Tiếu đã chạy tới, “Bưu phẩm của tôi đến rồi sao? Đã hơn một tháng rồi, thực vui vẻ Hmm.” Cô cầm lấy danh sách, không kịp đợi xế chiều, lập tức muốn đi công xã lấy bưu phẩm, trở lại còn có thể kịp ăn cơm trưa.

Lâm Lam cầm thư về nhà, trước tiên cô đi nấu cơm, thời điểm nhóm lửa thì mở thư ra xem một chút, có thư từ trong huyện gửi đến, lại còn có của địa khu nữa, đều muốn trao đổi kinh nghiệm với cô, đoán chừng là do hiệu quả tuyên truyền của Hồng Kỳ Thủ toàn huyện.

Trong đó có một phong thư viết rất có tài văn chương, nói một chút chuyện lý thú trong tuyên truyền, còn thảo luận với Lâm Lam những vấn đề khó khăn trong công việc.

Lâm Lam nhìn xem chữ ký một chút, Kì Phượng Ba. Cô có chút ấn tượng với người này, là Đội trưởng Đội tuyên truyền của đại đội Gia Sơn, ngày đó thời điểm diễn giảng rất có văn thải, nói có sách, mách có chứng, tương đối nổi bật ở trong số các tuyên truyền viên đại đội có trình độ văn hóa không cao, cho nên cô nhớ kỹ.

Chờ bọn nhỏ trở lại ăn cơm trưa đi học, Lâm Lam tranh thủ thời gian rãnh rỗi tiếp tục đan áo, đang bận rộn thì Phàn Tiếu chạy đến.

“Đội trưởng Lâm, tặng chị một quyển sách.” Phàn Tiếu đặt một quyển sách ở trên giường gạch.

Lâm Lam cầm lên nhìn một chút, là một quyển《Phùng Thu Bình nhung tuyến binh chức》(Ghi chép kỹ thuật đan thêu của Phùng Thu Bình), thời gian xuất bản lại là năm 49.

“Quyển sách này thật là tốt, chị mượn xem một chút là được, cũng không thể nhận sách, dùng xong trả lại cho em.”

Phàn Tiếu cũng lơ đễnh, “Loại sách này trừ những người biết đan len thì có ai muốn xem, Đội trưởng Lâm chị cứ cầm đi, đưa cho em cũng chỉ để lót bàn thôi. Ha ha.” Cô ấy lại nhìn xem Lâm Lam đan áo, kinh ngạc nói: “Đội trưởng Lâm, chị thật giỏi, còn có thể đan hoa văn nữa.”

Lâm Lam: “Đây không phải là do Mạch Tuệ và Nhị Vượng cứ trêu ghẹo mãi sao, ghét bỏ chị đan áo quá đơn điệu, cho nên mới nghiên cứu chút gì đó.”

Phàn Tiếu nhìn một lát, có chút khô khan, mặc dù cô thích quần áo đẹp mắt nhưng cũng không muốn tự làm, cảm thấy vẫn là chơi với Mạch Tuệ và Nhị Vượng mới vui vẻ hơn, cô ấy liền cáo từ.

Rời khỏi nhà Lâm Lam, Phàn Tiếu lại đụng tới Trì Mẫn và Cao Lộ đang đi ra sông giặt quần áo.

Cao Lộ bĩu môi, quay đầu bước đi.

Thấy cô ta như vậy, Phàn Tiếu tự nhiên không muốn quan tâm đến, ngẩng cao đầu đi đến ngôi nhà thanh niên tri tức.

Cao Lộ tức giận nói: “Trì Mẫn, bạn nói xem có phải là cô ta đã có được đề cử đi học đại học vào năm sau rồi không?” Mới vừa rồi nhất định là đi tặng lễ cho đội trưởng Lâm.

Đại học Công nông binh có nguyên tắc là: tự nguyện ghi danh, quần chúng đề cử, lãnh đạo phê chuẩn, đại học phúc thẩm. Nói đúng hơn là đại đội đề cử, công xã phê chuẩn, sau đó trường học phúc thẩm lần nữa.

Hiện tại một nhà Lâm Lam ở thôn Sơn Nhai có địa vị rất cao, nếu như cô ấy đề cử, vậy thì Phàn Tiếu khẳng định có thể học đại học.

Trì Mẫn: “Nếu như cô ta muốn đi học đại học, sao người nhà cô ta không vận dụng quan hệ chứ? Không cần phải tự mình tìm đội trưởng Lâm mà.”

Cao Lộ nhỏ giọng nói: “Mình có hỏi thăm rồi, nhà cô ta xong đời rồi, ba mẹ cô ta cũng bị giam lại, anh của cô ta bị điều đến Tây Nam, em trai thì đi đến vùng hoang dã Phương Bắc. Bạn đừng nói cho người khác biết, mình thật vất vả mới hỏi thăm được đó.”

Trì Mẫn nhìn cô ta một cái, “Anh trai của cô ta cũng đi xuống nông thôn rồi hả?”

“Còn có thể giả được sao? Nếu không sao cô ta phải đến một nơi cứt chim cũng không có như thế này chứ?”

“Vậy ai gửi bưu phẩm cho cô ta a?”

“Có lẽ là thân thích nhà cô ta đi.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi mất.

Cuối mùa thu trời tối khá sớm, cộng thêm trời hơi có mây, mới ba giờ rưỡi mà trong nhà đã tối nhìn không rõ rồi.

Lâm Lam cảm thấy trong nhà vẫn phải gắn thêm cửa sổ thủy tinh mới được, loại cửa sổ song chắn gỗ này che sáng qua, trong nhà tối đen. Cô để áo len xuống rồi đi ra ngoài hoạt động một chút, xoa xoa mắt, vươn giãn thân thể, rồi nghe thấy phía ngoài truyền đến giọng nói của bọn nhỏ.

Hàn Thanh Tùng đẩy xe đạp cùng bọn nhỏ đồng thời trở về.

Lâm Lam: “Ai nha, sao hôm nay mọi người về sớm vậy?”

Hàn Thanh Tùng: “Hôm nay huấn luyện dã ngoại, bắt mấy con thỏ hoang, không có chuyện gì nên về sớm.”

Tam Vượng có chút không có tinh thần: “Trong phòng học đen thùi nhìn không rõ, thầy giáo nói về nhà đọc sách làm bài tập.”

Lâm Lam xem một chút, “ Chị Mạch và anh hai thì sao?”

Tam Vượng bĩu môi, “Bây giờ bọn họ đi chung với anh Thẩm Ngộ rồi, không quan tâm chúng con.” Miệng nhỏ vểnh lên, bộ dáng có chút mất mác.

Lâm Lam ngắt khuôn mặtcủa cậu bé: “Đừng có nói mò, anh chị là đi theo thanh niên Thẩm học tập mà, các con cũng phải học nhiều hơn.”

Tam Vượng: “Chúng con lại không hiểu về xà phòng, không hiểu hoá học vật lý.”

Lâm Lam nghe cậu bé nói nói thế nào còn mang theo sự chua chát thì cười rộ lên, đẩy đầu của cậu bé một cái, “Vậy thời điểm con đi bơi lội, không phải cũng ném các anh chị qua một bên rồi tự mình vui vẻ sung sướng sao?”

Tam Vượng nghĩ lại thấy cũng đúng, cậu bé kéo tay Tiểu Vượng, “Anh Tiểu Vượng, bắt đầu từ ngày mai hay đi bơi lội với anh nha.”

Tiểu Vượng cười hì hì, “Nhưng mà trời lạnh, em sợ cảm mạo, em mà cảm mạo thì cha mẹ sẽ lo lắng, em không muốn làm cho mẹ lo lắng đâu.”

Tam Vượng: “Vậy thì em ở trên bờ chờ anh nha.”

Tiểu Vượng: “Cái này thì được.”

Hai đứa đã bàn xong.

Lâm Lam muốn đi xách lỗ tai của con thỏ hoang bị trói chân ở trong giỏ xe, Hàn Thanh Tùng nhanh chóng cầm tay cô, “Cẩn thận.”

Con thỏ kia nhe răng trợn mắt thiếu chút nữa đã cắn tay Lâm Lam, tay của Hàn Thanh Tùng cực nhanh thoáng cái đã bắt được hai lỗ tai của nó xách ra ngoài.

Lực chú ý của Tam Vượng và Tiểu Vượng bị hấp dẫn qua đó, “Ha ha, con thỏ thật là mập!”

Tiểu Vượng vui vẻ muốn đi ôm thỏ, nhưng thình lình bị thỏ hoang đạp cho một cước, ngã bụp một cái đặt mông xuống đất.

Tiểu Vượng: “! ! !” Cậu bé bị đạp đến có chút mộng.

Lâm Lam vội vàng đỡ Tiểu Vượng dậy, xoa xoa ngực, “Không sao chứ?”

Tiểu Vượng lắc đầu, “Mẹ, không đau, chính là làm con sợ nhảy dựng.”

Tam Vượng chỉ vào con thỏ hoang kia, giận dữ mắng mỏ: “Đồ con thỏ hư hỏng!”

Tiểu Vượng lôi kéo cậu bé, “Anh ba nhỏ, chúng ta không chấp nhặt với nó, nếu nó bị chúng ta ăn mất thì thật đáng thương đó.”

Tam Vượng nhìn Tiểu Vượng một chút, xem con thỏ một chút, được rồi, nói thêm gì nữa thì sẽ không có ý tứ mà ăn thịt người ta.

Lúc này Mạch Tuệ và Nhị Vượng cũng trở lại từ ngôi nhà thanh niên tri tức.

Tam Vượng: “Sao hai người về sớm như vậy.”

Mạch Tuệ: “Phòng thí nghiệm không có chuyện gì, anh chị trở lại giúp mẹ nấu cơm.”

Tam Vượng: “Hai ngươi cứ chơi đi, có em và anh cả giúp mẹ nấu cơm rồi.”

Lâm Lam hé miệng cười, không biết mới vừa rồi người nào không vui khi anh chị bỏ mình lại rồi đi tìm anh Thẩm Ngộ chơi nữa.

Hai người cũng thấy con thỏ hoang mập mạp kia, Mạch Tuệ: “Cha, nếu không chúng ta nuôi nó đi?”

Hàn Thanh Tùng: “Thỏ hoang nuôi không sống được.”

Nhị Vượng cười lên, “Tốt rồi, có thịt ăn.”

Tam Vượng: “Mẹ, nếu không chúng ta. . . . . . Hắc hắc, nửa đêm chưng ăn?” Còn nhớ rõ lần đó ăn thịt rắn, hơn nửa đêm người một nhà ăn đến đặc biệt thơm ngon, thật giống như là buổi tối ăn thì sẽ ngon hơn vậy đó.

Tiểu Vượng: “Hmm, mọi người lại muốn giấu con rồi ăn.”

Tam Vượng: “Mọi người sẽ để phần lại cho em mà. Ha ha.”

“Nhưng là, mọi người ăn cùng nhau mới ngon.” Tiểu Vượng nói rất chân thành: “Thấy mọi người đều ăn thật ngon, con liền cảm thấy đồ ăn vô cùng ngon, ăn một mình không có tư vị.”

Lâm Lam lập tức ôm lấy Tiểu Vượng: “Tiểu Vượng, mẹ xin lỗi con, mẹ không bao giờ … thèm ăn nửa đêm nữa.”

Tiểu Vượng sờ sờ mặt Lâm Lam, cười híp mắt lắc đầu, “Mẹ, không sao mà, nửa đêm ăn còn ngon hơn đó.”

Lâm Lam hôn nhẹ cậu bé: “Con trai ngoan, con thật chu đáo.”

Tiểu Vượng: “Nhưng là. . . . . . Sau này nửa đêm ăn phải nhớ gọi con đó!”

Mọi người ha ha cười lên.

Lâm Lam cười nói: “Không ăn nửa đêm, để buổi tối làm ăn, để cho cha xử lý một chút đi.”

Mạch Tuệ và Tiểu Vượng không dám nhìn, Nhị Vượng thì không sao cả, Đại Vượng và Tam Vượng cũng rất hưng phấn, chủ động lấy cầm chậu hỗ trợ cho Hàn Thanh Tùng.

Hàn Thanh Tùng giơ thỏ hoang lên, mang theo Đại Vượng và Tam Vượng cùng đi bờ sông giết thỏ, rửa sạch sẽ, sau đó anh lại chặt ra thành từng phần cho vào chậu, rồi bưng về để cho Lâm Lam nấu.

Bọn nhỏ rối rít hỏi làm sao mà ăn.

Lâm Lam xem ánh mắt mong đợi của bọn nhỏ một chút, “Chúng ta làm một nồi thịt thỏ cay và một nồi không cay, thích cái nào thì ăn cái đó.” Thường thì thỏ hoang cũng không lớn lắm, nhưng con thỏ này thì rất to mọng. Lúc trước khi thu hoạch vụ thu, Đại Vượng đã cố gắng rất nhiều, Lâm Lam muốn làm thịt thỏ kho cay khao cậu bé một bữa, còn xương cốt và các phần còn lại thì sẽ làm món thịt thỏ kho tàu hầm cách thủy cùng với khoai tây và đậu giác.

Cô lọc thịt ở bốn chân thỏ xuống rồi cắt thành miếng nhỏ, thêm muối vào bóp đều, những phần khác thì chặt thành khúc nhỏ, để cho Nhị Vượng cầm đến một bó ớt lớn, dùng kéo cắt nhỏ ra cho vào trong tô lớn ngâm nước.

Mạch Tuệ chủ động nhóm lửa, Tam Vượng chạy đến cưới nói: “Chị, để em nhóm lửa cho chị, hiện tại em biết làm rồi đó.”

Mạch Tuệ: “Nha, sao bây giờ em thích làm việc nhà quá vậy?”

Tam Vượng: “Em đây không phải là muốn cho chị và anh hai cảm nhận sự ấm áp của gia đình thêm một chút sao.”

Mạch Tuệ cười lên, nhéo mũi của cậu bé, “Em ít tính toán lại đi, mưu trí, khôn ngoan cái gì đó, rốt cuộc là có ý xấu gì vậy?”

Tam Vượng tất nhiên sẽ không thừa nhận bản thân mình thấy anh chị có quan hệ tốt với anh Thẩm Ngộ thì mình có chút ghen tỵ, mặc dù trước kia bọn họ cũng cùng chơi với nhau, nhưng mỗi ngày đi học tan học thì tất cả mọi người sẽ đi cùng nhau, ăn cơm cũng cùng nhau. Mấu chốt là, trước kia cho dù anh chị có chơi cùng người khác, thì cũng không có ai có quan hệ tốt như với Thẩm Ngộ vậy

Cậu bé luôn luôn có một loại cảm

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi