THẬP NIÊN 70 – NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANH ĐÁ

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Lâm Lam nuốt nước miếng để giảm bớt một chút cảm xúc khẩn trương, “Anh Ba, em, em không mạo hiểm. Chỉ đi. . . . . . thăm cô út một chút thôi.”

“Lão Lục ở đó,  rất nguy hiểm. Em… không nên đi.” Chống lại đôi mắt ngập nước mênh mông của cô, tầm mắt của anh nhu hòa hơn nhiều.

Lâm Lam nghĩ có cái gì nguy hiểm a, mấy người La Hải Thành đã theo dõi rồi, cô chỉ đi dò thám tin tức mà thôi. Nhưng nếu anh đã tức giận thì cô sẽ theo anh, “Em bảo đảm, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Nhanh chóng nhận sai là truyền thống nhà bọn họ.

Hàn Thanh Tùng nhìn thấy vẻ mặt của cô cũng biết trong lòng cô nghĩ cái gì, “Bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần em rời khỏi Cách Ủy Hội thì phải có người đi cùng.”

Lâm Lam: “. . . . . . Anh Ba, không cần như vậy, em cũng không phải là nhân vật lớn gì, đây không phải là lãng phí cảnh lực sao.”

“Anh thiếp thân bảo vệ, không lãng phí.”

“Thật, thật vinh hạnh. Vậy. . . . . . phải trong bao lâu vậy?”

“Cho đến khi anh cho là báo động đã giải trừ.” Anh nói rất quyết đoán, không cho phép kháng cự.

Mặc dù cô không biết tại sao Hàn Thanh Tùng lại khẩn trương như vậy, nhưng tâm ý của anh khiến cho cô cảm động. Cô giang cánh tay ôm lấy anh, thành tâm thành ý nhận sai, “Anh Ba, thật xin lỗi, để anh lo lắng rồi. Sau này nếu như có chuyện như vậy, nhất định sẽ xin chỉ thị của anh trước.”

Cô dùng giọng điệu làm nũng nói xin lỗi với anh, tâm địa anh có cứng rắn  thế nào cũng mềm thành nước. Anh cũng không muốn hù dọa cô, “Cũng không cần quá lo lắng, bắt được Lão Lục thì đám lâu la phía dưới hắn cũng sẽ bị một lưới bắt hết, quan sát mấy ngày là được.”

Lâm Lam nghe ý của anh thì nghĩ là có thể do sợ người của Lão Lục trả thù, lập tức lo lắng, “Vậy con của chúng ta có cần bảo hay không vệ?”

Hàn Thanh Tùng: “Không có chuyện gì. Chúng ta sẽ tuần tra ở xung quanh trường học.” Đây chỉ là do anh lo lắng cho cô nên mới có sắp xếp đặc thù, bình thường mà nói, sẽ không có người trả thù.

Lâm Lam gật đầu, vậy thì tốt.

Hàn Thanh Tùng rũ mắt nhìn cô, bảo cô phải chú ý an toàn thì cô pha trò, lo lắng có người trả thù thì cô lại lo lắng các con.

Nhìn thấy cô phân thần, anh cúi đầu hôn cô, “Không nên suy nghĩ bậy bạ.”

Một lát sau, anh buông cô ra, “Anh đến cục đây.”

Lâm Lam liếm liếm đôi môi, cười phất tay: “Hàn cục, hẹn gặp lại.”

Đôi mắt Hàn Thanh Tùng chợt thâm trầm, “Không được nói hẹn gặp lại với anh.”

Lâm Lam lập tức thả tay xuống, dí dỏm nói: “Vậy, em chờ anh trở lại dùng bữa nha.” Cho anh đãi ngộ của Hoàng đế đó!

Anh bị cô chọc cười, sờ sờ mặt của cô sau đó mở cửa đi ra ngoài, lúc mở cửa viện đã phát hiện năm đứa nhỏ đứng song song ở bên ngoài, con gái và hai con út còn đang nhìn dáo dác xung quanh.

Thấy anh đi ra ngoài, bọn họ lập tức đứng vững, “Cha.”

Tiểu Vượng dò đầu vào trong cửa, đáng tiếc là có vách tường tường nên không nhìn thấy cái gì.

Hàn Thanh Tùng quét mắt nhìn bọn họ một cái, ánh mắt trầm trầm, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Đại Vượng, “Bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ đều sẽ tiến hành huấn luyện chiến đấu, quy cách nghiêm ngặt.” Nói xong anh phải đi đến Cục công an.

Quy cách nghiêm ngặt ý là cùng một đãi ngộ với Đại Vượng, Đại Vượng nhìn lướt qua hai em nhỏ, lại liếc mắt một cái với Nhị Vượng, con ngươi của Nhị Vượng đều khuếch trương một chút.

Mạch Tuệ và Tam Vượng, Tiểu Vượng còn chưa có ý thức được cái gì, trước tiên là vọt vào nhà, “Mẹ —— chúng con đã về rồi.”

Lâm Lam lập tức cười hưng phấn, giống như mới vừa rồi cũng không bị người ta giáo huấn như giáo huấn trẻ con, “Chuẩn bị nấu cơm thôi.”

Trong nhà toàn tiếng nói cười đùa vui vẻ.

Trong viện, Nhị Vượng và anh cả nhìn nhau một cái chớp mắt, Nhị Vượng: “Anh cả. . . . . . Hạ thủ lưu tình.”

Nhưng cậu bé là bị liên lụy mà.

Đại Vượng: “Yên tâm, không luyện chết đâu.”

Tâm can Nhị Vượng run rẩy.

Thời điểm nấu cơm sắp xong, Lâm Lam để cho Đại Vượng đến Cục công an nhìn xem, thuận tiện gọi cha bọn họ trở lại dùng. . . . . . cơm.

Đại Vượng đến Cục công an, Cách Ủy Hội đều đã tan làm, chỉ có Cục công an là hai mươi bốn giờ đều có người trực ban.

Phía sau Cục công an có một tòa tiểu viện, là địa phương đặc biệt dùng để nhốt phạm nhân tạm thời và để thẩm vấn, Đại Vượng rất quen thuộc Cục công an, ra vào tự do, cũng không có người ngăn trở cậu.

Người thủ vệ ngoài của nhìn thấy cậu, vẫn hàn huyên hai câu với cậu, “Hàn Vượng Quốc, cậu cũng thật là lợi hại!” Lão Lục là do đứa bé này bắt trở lại, còn lợi hại hơn cả công an bọn họ, thủ vệ rất bội phục.

Đại Vượng: “Là anh ta quá yếu.”

Trong sân là một dãy phòng, ở hai đầu đông tây là hai phòng thẩm vấn, không thể để bọn họ nghe thấy lẫn nhau.

Lúc này Lưu Kiếm Vân và La Hải Thành đang tách ra thẩm vấn Thôi Tiểu Lục và Liễu Hạo Triết, hai người cắn chết chỉ nói chuyện mua vải, ai cũng không thừa nhận có quan hệ gì.

Lưu Kiếm Vân nói với Thôi Tiểu Lục: “Phan Sĩ Nông đã cung cấp đầu mối, chúng tôi đã bắt được mấy tên cấp dưới của anh, chứng minh anh chính là kẻ cầm đầu mấy đội trộm cắp gần đây.”

“Tôi. . . . . . Là làm chút việc trộm cắp móc túi thôi, vậy cũng không phải là tội lớn gì.” Tội không đáng chết, Thôi Tiểu Lục thú nhận không kiêng kỵ.

“Anh nói anh đi tìm Liễu Hạo Triết để mua vải? Không phải là cùng nhau mưu đồ bí mật gì sao?”

“Mưu đồ bí mật? Tôi mới không thích dính dáng đến một tên ẻo lả đâu. Thỉnh thoảng mới gặp nhau đánh bài tú-lơ-khơ, lần này là đi mua vải.”

La Hải Thành: “Liễu Hạo Triết, Thôi Tiểu Lục đã bị chứng thật là kẻ cầm đầu đội trộm cắp, anh và anh ta có gặp gỡ mật thiết, chúng tôi hoài nghi anh là đồng lõa.”

Liễu Hạo Triết: “Đồng chí công an, oan uổng quá! Anh không thể qua loa định tội như vậy đâu. Tôi là có làm chút chuyện đầu cơ trục lợi, nhưng cũng không làm những chuyện thương thiên hại lý khác đâu. Tôi chỉ biết Lão Lục là người làm ở xưởng bột mì, trong ngày thường thích đánh bài, mặt khác thật không biết gì. Hôm nay anh ta đến nói muốn mua chút vải nên nhờ tôi hỗ trợ, như vậy tôi còn có thể không giúp sao?”

“Đến mua vải thì tại sao anh phải giấu anh ta đi?”

“Đây không phải là sợ người ta nhìn thấy rồi tố cáo sao?”

“Lý do này không cứu được anh.” La Hải Thành cười lạnh, “Trước đây anh bán nhiều vải như vậy, cũng không thấy anh sợ hãi người ta tố cáo mà giấu người ta đi.”

“Tôi muốn gặp Cục trưởng Hàn, tôi muốn gặp Cục trưởng Hàn, tôi bị oan!” Liễu Hạo Triết đột nhiên kích động lên.

La Hải Thành châm chọc nói: “Nhưng mà chị dâu của chúng tôi bị dọa sợ rồi, chị ấy đi thăm em gái chồng, nào biết đâu rằng các người lại giấu phạm nhân.”

Liễu Hạo Triết híp híp mắt, ánh mắt âm tàn, ngồi ở chỗ đó không nói gì.

Hai ba ngày sau, công an sẽ bắt được toàn bộ đám cấp dưới của Lão Lục, Lão Lục không thể nói dối nữa, đã làm gì đều nhất thanh nhị sở. Hắn không kiêng kỵ thú nhận việc trộm cắp, nhưng lại chết sống không thừa nhận có quan hệ gì với Liễu Hạo Triết.

Chẳng qua hắn ta nấp ở trong phòng ngủ nhà Liễu Hạo Triết, đơn thuần lấy lí do đến mua vải rồi sợ người ta phát hiện tố cáo nên mới nấp đi để qua loa với công an, nhưng cũng không qua cửa.

Lưu Kiếm Vân hồi báo với Hàn Thanh Tùng: “Hàn cục, miệng của Lão Lục rất kín, xem ra hắn đã nhận định trộm vặt móc túi không phải là tội lớn.”

Hàn Thanh Tùng cười lạnh một tiếng, anh tự mình đi thẩm vấn, câu nói đầu tiên đã dọa cho Lão Lục sợ đến sắc mặt xám ngoét.

Hàn Thanh Tùng: “Tội không đáng chết? Anh kích động xã viên tranh mua lương thực, dẫn người nhân cơ hội đục nước béo cò, chỉ bằng chuyện này, tôi đã có thể khiến anh chết một trăm lần!”

“Không phải là tôi, không phải là tôi! Tôi không phải là chủ mưu!” Thôi Tiểu Lục thoáng cái đã nóng nảy.

Lúc này, anh giết người chưa chắc sẽ bị phán tử hình, nhưng tranh mua lương thực công chính là tử tội! Bởi vì phản cách mạng là tội lớn nhất, tranh mua trộm cắp lương thực công chính là một loại tội phản cách mạng.

Hai tay Hàn Thanh Tùng chống ở trên bàn, ánh mắt như đao xuyên thẳng đáy lòng Lão Lục, bị làm cho hắn sợ đến trong lòng rét run.

“Tìm không được chủ mưu thì anh chính là chủ mưu, anh và thủ hạ của anh sẽ bị xử bắn!”

Anh cười lạnh một tiếng, nói với Lưu Kiếm Vân: “Ngày mai trực tiếp báo lên cho Địa Ủy, chưa đến một tuần thì sẽ có chỉ thị thôi.” Nói xong anh đi mất.

Lưu Kiếm Vân giơ tay lên chỉ chỉ biểu ngữ trên trên tường: “Thẳng thắn đươc khoan hồng, kháng cự thì nghiêm khắc, khai ra đồng bọn của anh thì có thể lấy công chuộc tội đó.” Lão Lục biết rõ, công an đây là cắn Liễu Hạo Triết không tha.

Áp lực liên tiếp khiến cho Lão Lục không trụ được, hắn trực tiếp trợn trắng mắt, giả chết.

Lưu Kiếm Vân: “. . . . . .” Má nó, mày cho rằng giả chết là có thể chạy trốn trừng phạt sao? Nhưng cũng không có cách nào thẩm vấn nữa ròi, chỉ đành phải giam hắn ta lại thôi.

Bên chỗ Liễu Hạo Triết tạm thời cũng không có tiến triển, hắn không nói tiếng nào, công an cũng không thể tra tấn bức cung, chỉ có thể tạm thời giam lại.

Bốn giờ rưỡi, Lâm Lam đi tìm Hàn Thanh Tùng, đẩy cửa ra thăm dò rồi cười với anh: “Hàn cục, đã tan làm chưa?”

Hàn Thanh Tùng đứng dậy, “Xong rồi đây.”

Hai ngày này cô đến phòng nghiên cứu bảo thạch cũng là anh đưa đi, mặc dù không có bất kỳ khác thường và nguy hiểm nào, nhưng anh làm không biết mệt, Lâm Lam cũng không cự tuyệt.

Sau khi về nhà thì Hàn Thanh Tùng giúp cô nấu cơm, cô chưng cả một con gà muối, mặt khác còn có một nồi miến đậu hủ cải trắng mỡ lợn hầm cách thủy, cho bọn nhỏ bồi bổ dinh dưỡng.

Bọn nhỏ phải thao luyện khắc khổ.

Quyền được miễn của Tiểu Vượng cũng không còn.

Hào quang vô địch Á Vận Hội của Tam Vượng cũng không còn.

Đối xử bình đẳng.

Sự nghiêm khắc kia khiến cho La Hải Thành và Lưu Kiếm Vân đau lòng rồi. Bọn họ tìm Hàn Thanh Tùng cầu tình, kết quả Hàn Thanh Tùng lành lạnh liếc bọn họ một cái, “Xong xuôi vụ án này, huấn luyện của tất cả công an phải đề cao đến cấp bậc đặc huấn.”

Thân là công an của Cục công an, phá án lại cần tìm phụ nữ bình thường hỗ trợ, bắt phạm nhân lại không bằng một đứa nhỏ.

Thật mất mặt!

Không có cách khác, chỉ có thể liều chết huấn luyện, cùng nhau đề cao năng lực nghiệp vụ.

Vừa có thể bảo vệ tính mạng, có thể đả kích phần tử tội phạm, bảo vệ quần chúng nhân dân.

Hai người lăn đi, sau đó bọn họ bị Hàn cục tự mình thao luyện, chỉ có càng mệt mỏi hơn.

Chờ bọn nhỏ trở lại ăn cơm, Lâm Lam thấy chúng ai ai cũng mệt mỏi đầu đầy là mồ hôi, vô cùng đau lòng.

Đại Vượng trước sau như một, cũng không cảm thấy như thế nào mặc dù, Nhị Vượng chịu không nổi, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, Tam Vượng huấn luyện ở đội bơi lội cũng ra sức, cho nên vẫn ổn, hơn nữa cậu bé học một chút kỹ xảo chiến đấu cũng có chỗ tốt.

Chính là Mạch Tuệ và Tiểu Vượng, một cô bé, một đứa nhỏ, có chút chịu không nổi, Lâm Lam muốn để cho hai đứa hơi chút dễ dàng một chút.

Ai, anh Ba chính xác bắt được xương sườn mềm của cô rồi.

Cô lặng lẽ nhìn Hàn Thanh Tùng một cái, đôi mắt nhỏ mang theo ý thỉnh cầu, đau lòng mềm đến đáng thương.

Hàn Thanh Tùng ăn cơm, chỉ làm như không nhìn thấy, khóe mắt lướt qua thấy khóe miệng nhỏ của cô đã hơi cong lên, đây là có chút ít cáu kỉnh đây mà.

Hàn Thanh Tùng liền quay đầu nhìn cô, mặc dù không nói lời nào, nhưng Lâm Lam đã hiểu ý tứ của anh, “Em phạm sai lầm, còn muốn giở tính tình với anh sao? Có phải muốn bị phạt gấp bội không?”

Lâm Lam lập tức cười lên một cách rực rỡ biết điều với anh, vội vàng gắp một miếng đùi gà cho anh, nhỏ giọng nói: “Hàn cục, mời dùng cơm.”

Dùng bữa có chút phạm sai lầm, không thể nói.

Hàn Thanh Tùng gắp đùi gà cho cô, “Ăn hết đi.”

Lâm Lam ngoan ngoãn ăn hết, lại cười cười cùng bọn nhỏ, “Anh Tiểu Vượng, huấn luyện có mệt hay không?”

Tóc rũ trên trán Tiểu Vượng ướt nhẹp, cậu bé cười ngọt ngào với Lâm Lam: “Mẹ, không mệt chút nào. Con phải huấn luyện thật tốt, trưởng thành là có thể bảo vệ mẹ rồi.”

Mạch Tuệ cũng gật đầu, mệt mỏi nói không ra lời, chỉ muốn ăn cơm ăn cơm ăn cơm, lượng ăn cơm của cô bé cũng lớn hơn!

Lâm Lam lại nhìn Đại Vượng, dùng ánh mắt biểu đạt ý tứ “Con cả, con cần phải nhẹ nhàng một chút.”

Đại Vượng trả cho cô một ánh mắt, ý tứ kia lại giống hệt nhu cha nó “Mẹ là muốn thêm gấp bội sao?”

Lâm Lam biết điều một chút ăn cơm, các con à, thật xin lỗi, là mẹ sai lầm rồi, sau này không bao giờ … thiếu suy tính nữa.

Buổi tối, bọn nhỏ quá mệt mỏi, lên giường đã ngủ vù vù, quả thực một giây đồng hồ cũng không thể đợi chờ.

Lâm Lam xem xét, đóng cửa lại rồi trở về gian phòng của mình, ngồi xuống băng ghế ngay cạnh cửa, ôm tay tỏ vẻ không vui.

Hàn Thanh Tùng đã trải chăn xong, nhìn cô một cái, “Ngủ thôi.”

Lâm Lam hừ một tiếng với anh, quay đầu không nhìn anh.

Hàn Thanh Tùng: “. . . . . .” Anh đưa tay về hướng cô, “Đến đây.”

Lâm Lam không thèm nhìn, cục cưng có tính tình nhỏ đấy!

Hàn Thanh Tùng: “Muốn anh xuống ôm em sao?”

Lâm Lam nghe trong lời của anh có chút ít uy hiếp, rốt cuộc cũng là có việc cầu người, không dám tiếp tục cưỡng cầu, đứng dậy cọ qua, đặt tay ở trong lòng bàn tay anh.

Hàn Thanh Tùng lôi kéo tay cô, một cái tay khác đặt ở ngang hông cô rồi ôm cô lên giường, “Biết sai lầm rồi sao?”

Lâm Lam đặc biệt ủy khuất: “Sáng sớm đã biết rồi. Một người làm việc một người nhận, em phạm sai lầm thì em sẽ tiếp nhận trừng phạt, anh bắt nạt con của em thì coi là hảo hán gì chứ?”

Có bản lĩnh thì anh bắt nạt chồng em đi!

Hàn Thanh Tùng đặt cô lên đùi của mình, cúi đầu nhìn cô, “Em xác định là muốn tự mình chịu phạt?”

Lâm Lam một bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, “Tất nhiên, sợ chết không phải là đảng viên.”

Khóe môi Hàn Thanh Tùng khẽ cong lên, bàn tay to vuốt ve hông của cô, “Anh sợ em không chịu được.”

Mặt Lâm Lam liền biến sắc, “Anh còn muốn dùng đại hình hầu hạ sao? Nước tiêu nóng ghế hùm?”

Anh cúi đầu hôn môi cô, nhẹ nhàng mà cắn vành tai của cô, kê sát vào tai cô rồi nói một câu.

Mặt Lâm Lam liền biến sắc, “’. . . . . .” Tiêu thụ không dậy nổi, tiêu thụ không dậy nổi.

Hàn Thanh Tùng lấy viên xúc xắc kia ra, “Hoặc là chúng ta đổi một phương thức khác.”

Sắc mặt Lâm Lam lại biến đổi, đưa tay cầm viên xúc xắc kia giấu ở trong chăn, bắt đầu làm nũng, “Anh Ba, chúng ta đi ngủ.” Thật chịu không được tiểu tình thú này.

Hàn Thanh Tùng: “Hoặc là em nói ra một bí mật, hoặc là. .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi