THẬP NIÊN 70 – NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANH ĐÁ

Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Lúc quy định được dán lên cửa, Tam Vượng cảm thấy thật khó chịu a, cảm thấy, cảm thấy cả người có cái gì đó không đúng, thỉnh thoảng sẽ phải xem một chút.

Chẳng qua thằng bé cũng không dám kéo xuống.

Mạch Tuệ thậm chí còn cố ý đặt bài thi và bài tập của mình ở trên giường gạch của bọn họ, để xem Tam Vượng có dám vẽ loạn hay không.

Tam Vượng vẫn không nhịn được, dù sao roi còn chưa đánh lên trên người, bài thi chỉ ở trước mắt, như vậy cũng giống như đang gây hấn với thằng bé: cậu có dám vẽ không.

Thằng bé cầm bút lên muốn vẽ một quả trứng thật to trên đó, kết quả bị Tiểu Vượng kéo lại, “Anh Ba nhỏ, không được nha.”

Tam Vượng hít vào một hơi, có chút không nhịn được.

Tiểu Vượng: “Cha đánh đó!”

Tam Vượng: “......” Đau a.

Được! Bỏ qua cho mày!

Thằng bé dùng sức nhìn thoáng qua số một trăm (100) đỏ chói kia rồi cất bút máy vào.

Tiểu Vượng lập tức cất bài thi của Mạch Tuệ vào, đặt ở trên giường gạch phía bắc, “Anh Ba nhỏ thật nghe lời.”

Tam Vượng: “......”Em cho anh là vịt nhỏ chó con hay sao?

Ở trong trường học, có Đại Vượng ngó chừng, thằng bé cũng không thể làm gì khác người. Đi học thì Tam Vượng ngồi không yên, Hàn Thanh Bình cũng thông cảm cho thằng bé, học được nửa tiết lại để cho thằng bé đi ra ngoài hỗ trợ làm chút việc gì đó, hoạt động một chút, như vậy cũng không còn đáng ngại.

Tan học, về nhà, làm bài tập, ăn cơm, ngủ. Sinh hoạt bình thản, nhàm chán, cứng nhắc như vậy, tại sao có thể là anh Tam Vượng được?

Roi cũng không bị đánh trên người, vậy thì không phải là của mình! Thằng bé nhịn không được nữa a.

“Mẹ, con thấy có rất nhiều rau dại đó, con đicắt rau dại cho vịt ăn nha.”Tam Vượng đã nghĩ đếnphương pháp giải buồn, dù sao chỉ cần không phải ở nhà là được, thằng bé cảm thấy thật giống như bản thân mình đã bị mặc lên cái đàm (vật được treo ở trên đầu ngựa, lừa để điều khiển).

Lâm Lam không thể làm gì khác hơn là dặn dò thằng bé, “Ngàn vạn lần đừng làm chuyện nguy hiểm nha con.”

Đứa nhỏ này có một tật xấu, cha của nó liệt kê ra những hạng mục có thể không làm, nhưng không liệt kê ra những chuyện mà thằng bé có thể lần lượt làm thử.

Tiểu Vượng đem theo cái kèn của mình, cũng cầm một cái xẻng nhỏ, “Mẹ, con đi với anh ba đi đào rau dại.”

Lâm Lam vừa nhìn thấy con trai nhỏ thì mềm lòng, hôn nhẹ cậu bé, “Tiểu Vượng nghe lời, trông chừng anh Ba nhỏ, đừng để cho anh ấy phạm lỗi a, nếu không sẽ phải ăn roi như anh cả của con đó.”

Tiểu Vượng hơi rùng mình, trịnh trọng gật đầu, “Mẹ, con nhớ rồi!”

Có Tiểu Vượng xem chừng, Tam Vượng cũng không phạm lỗi.

Trong lòng Lâm Lam vui rạo rực, không tệ a, xem ra chính mình sẽ bắt đầu được nhẹ nhõm rồi.

Đảo mắt đã qua vài ngày, ngày mai sẽ là Tiết Thanh minh. Mặc dù là ngày mùa, nhưng ngày lễ vẫn phải vui chơi. Hàn thực ăn món ăn lạnh, phong tục địa phương chính là can bính (bánh cán mỏng).

Buổi tối tan tầm trở lại, Lâm Lam nhào bột, cô nghiền nát cây ngải non do Đại Vượng cắt rồi lấy nước, thêm vào trong bột mì tạo thành mấy khối bột màu xanh xanh, bánh cán có màu xanh đặc biệt dùng để dỗ trẻ con.

Bột sống nên còn mềm nhũn, lấy một nắm bột mì nhỏ, cán thành một cái bánh tròn lớn thật mỏng, có thể đặt ở trên chảo để nướng, cũng có thể đặt ở trong tô để chưng.

Bánh nướng áp chảo khá là dai, cuốn bánh thì mềm mại dai dai, bất kể là cuốn thức ăn hay là cuốn trứng gà đều rất ngon, ăn vào có một loại cảm giác đặc biệt thỏa mãn, người lớn trẻ con đều thích.

Bánh cán mỏng chiên trên chảo cũng là kỹ thuật cao. Có người cán bánh, một cây cán bột một nắm bột mì nhỏ, cán cán là có thể cán ra cái bánh vừa mỏng vừa đều đặn. Còn không biết cán bánh, dính, rách, dày mỏng không đều nhau, sẽ bị người chê cười.

Làm nóng chảo cũng giống vậy, không biết nấu thì cái bánh kia sẽ không thành hình dáng gì cả.

Lâm Lam cán bánh rất lưu loát. Nhị Vượng học nướng bánh cũng rất nhanh, nghe mẹ nói mấy điểm mấu chốt và làm mẫu mấy lần thì thằng bé đã nắm giữ được căn bản.

Bánh được nướng ra vừa có vết vàng nâu nho nhỏ, cũng không bị cháy, chín đều đều, đây chính là tốt nhất.

Lâm Lam ý vị khen thằng bé. Đối với  con thứ hai tuấn tú hiểu lễ này, từ trước đến giờ cô chừa từng keo kiệt những lời khen ngợi, luôn có thể biến đổi cách khen ngợi. Để cho Nhị Vượng mỗi ngày đều thấy thật vui vẻ, chưa bao giờ cảm thấy mẹ thương yêu em trai thì quên mất mình.

Cô còn chưng một nồi bánh hấp cán mỏng, để cho Mạch Tuệ hỗ trợ nhóm lửa, trong nồi nấu thêm mười quả trứng gà, đến lúc đó có thể cuốn bánh ăn.

Tam Vượng và Tiểu Vượng tay nắm tay nhau đứng ở cạnh nồi chảy nước miếng, Lâm Lam dùng chày cán bột đẩy hai đứa nhỏ qua một bên, “Trên người hai con có bụi đất, đừng để rơi vào trong bánh,lát nữa nhai không được.”

Hôm nay hai anh em có thể nói là anh em hợp tác hoàng kim rồi, Tiểu Vượng trông chừng Tam Vượng đừng nghịch ngợm như vậy, Tam Vượng lại dẫn theo Tiểu Vượngđi chơi đến một chút bóng dáng tự bế cũng không thấy. Chẳng qua là hai người mỗi ngày đều chơi đùa đến cả người đất cát, quần áo giặt không kịp, xà phòng dùng rất phí, đại quản gia Nhị Vượng lại khổ sở.

Tam Vượng thấy mẹ ghét bỏ, thở dài, lôi kéo Tiểu Vượng đi đến chỗ chuồng vịt ngồi ở gốc cây nhìn lên trời chiều.

“Tiểu Vượng a, anh có một bí mật vẫn không có nói cho em biết.”

Tiểu Vượng nhìn chằm chằm vào đôi mắt to hắc bạch phân minh, một bộ dạng rửa tai lắng nghe.

Tam Vượng: “Thật ra thì, em là do mẹ anh dùng hai cái bánh bột ngô đổi lấy đó, không phải là ruột thịt.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vượng thoáng cái đã thay đổi, méo miệng muốn khóc.

Lúc này còn chưa có phổ cập khoa học liên quan đến nguồn gốc của những đứa bé, mà trẻ con lại hiếu kỳ mình làm sao mà xuất hiện, luôn thích hỏi. Người lớn bị hỏi đến phiền lại không tiện nói, chỉ biết sử dụng “Con là do nhặt được”,“Do dùng bánh mì đổi được”, “Mò được ở trong sông” để giải thích có lệ cho chúng.

Lừa gạt con cái nhà mình như vậy, cũng thường hay vui đùa với con nhà người ta như thế, điều này đã dẫn đến mấy đứa nhỏ bảy tám tuổi trong thôn đều cảm thấy mình là nhặt được hoặc là đổi lấy.

Mấy đứa nhỏ hơn thì không chú ý nhiều, lớn hơn một chút liền không tin, chỉ có thời điểm bảy tám tuổi, đối với vấn đề này vừa bướng bỉnh lại vô cùng tin tưởng không nghi ngờ.

Không ít người đều đùa giỡn với Tam Vượng, nói Mạch Tuệ và Nhị Vượng học giỏi, thằng bé học tập không giỏi, nhất định là nhặt được.

Nói như vậy mấy lần thì cậu bé cũng cảm thấy mình là nhặt được, hiện tại Tiểu Vượng bị ghét bỏ, đoán chừng cũng là nhặt được luôn.

Dù sao theo như cậu bé thấy, chỉ có chị và anh hai là ruột thịt thôi, bọn họ chưa bao giờ bị mắng cũng không bị đánh, anh cả thì có thể là sinh ra cũng có thể là nhặt được.

Những đứa bé khác đều cảm thấy chơi thật vui, rất thích nói như vậy, cảm thấy người ta là nhặt được chơi thật vui, mình tất nhiên cũng muốn là nhặt được a. Đụng phải đứa trẻ nhạy cảm nhẵn nhụi, có thể sẽ muốn thu dọn đồ đạc một chút rồi đi tìm cha mẹ ruột của mình, nhưng phần lớn đều là suy nghĩ một chút.

Nhưng Tiểu Vượng là một đứa nhỏ chưa bao giờ bị đùa giỡn, thực tế thì rất tin tưởng Tam Vượng, vừa nghe đã cho là thật.

Tam Vượng nhìn thấy cậu bé muốn khóc, vội vàng ôm cậu bé vào trong ngực  an ủi, “Đừng khóc, có anh ba nhỏ ở đây rồi, anh nhất định sẽ yêu thương em như em ruột vậy đó.”

Thằng bé này nghe những người lớn khác dỗ trẻ con như vậy, học theo mà nói, Tiểu Vượng tựa vào trong lồng ngực của nó, cảm thấy nhận được an ủi.

“Anh Ba nhỏ, vậy mẹ có thể không thương em hay không?”

Tam Vượng: “Mẹ tất nhiên là yêu thương em a, cũng không mắng em không đánh em, mẹ thích em nhất.”

Tiểu Vượng suy nghĩ một chút, mặc dù không phải là ruột thịt, nhưng có mẹ thương yêu là được.

Tam Vượng tiếp tục lừa dối cậu bé: “Em cũng đừng hỏi mẹ a, người lớn không thích trẻ con biết chuyện này. Nếu trẻ con biết mình là nhặt được, thì người lớn sẽ tức giận, đứa trẻ nhỏ đó sẽ bị đưa về nhà nó. Em có muốn bị đưa đi không?”

Tiểu Vượng dùng sức lắc đầu, tỏ vẻ mình không nói, chỉ tự mình biết thôi, tuyệt đối không thể bị trả về.

Tam Vượng hài lòng sờ sờ đầu chó nhỏ, đắc ý cười cười.

Hàn Thanh Tùng tan tầm trở lại, thấy Tam Vượng ôm Tiểu Vượng, một bộ dạnghuynh đệ tình thâm, còn cảm thấy mặc dù thằng nhóc này nghịch ngợm, nhưng mà đối xử với em trai rất tốt.

Xem ra trận huấn luyện cường hóa bảo anh cắt chút rau hẹ, lại đập thêm mấy quả trứng gà, có thể nướng chút bánh cán mỏng ăn, khao các con một chút.

Tam Vượng thích ăn trứng gà rau hẹ, mấy ngày qua nhịn thật cực khổ, hẳn là nên có phần thưởng.

Một cái bánh nướng, cho rau hẹ trứng gà lên trên, sau đó gấp bánh lại. Lấy cái chén lăn bên mép một vòng, cắt bớt những chỗ không đẹp đi,tạo thành một nửa vòng tròn rất quy tắc, bánh nướng ra vừa thơm vừa ngon.

Kết quả mấy đứa nhỏ đều ăn đến bụng căng tròn, hơn nữa Tam Vượng bụng no nhưng miệng không no, cuối cùng chỉ có thể nhìn cha và các anh ăn còn mình xem cho đỡ nghiện.

Lâm Lam nhìn bộ dáng kia rất là tức cười, nếu là ở hiện đại, đứa bé này tuyệt đối là fan trung thực của đại vị võng hồng (dạ dày vương nổi tiếng).

Sau bữa cơm chiều, đại đội trưởng cầm lấy loa thét to ở trên đường, “Ngày mai là Tiết Thanh minh, đàn ông sáng sớm đi giỗ tổ tảo mộ, sau đó bắt đầu làm việc. Phụ nữ trẻ em có một ngày nghỉ, có thể đi đến thôn sau chơi đánh đu. Phụ nữ không nghỉ phép thì có điểm công gấp đôi!”

Đây là phúc lợi mà đại đội cho phụ nữ và trẻ con.

Nếu nói giao thừa ngày Tết là ngày lễ của đàn ông, thì Tiết Thanh minh chính là ngày lễ của phụ nữ, đánh đu, đạp thanh, kết thành đội cùng đi chơi.

Hàn Vĩnh Phương cũng không ủng hộ việc chuẩn bị bàn đu dây gì gì đó, nguy hiểm không nói, còn làm trễ nãi chuyện làm việc. Nhưng đại đội trưởng khuyên ông vẫn nên để cho phụ nữ trẻ con được nghỉ ngơi, để cho bọn họ được vui đùa một chút, nguyện ý làm việc thì đi làm việc, muốn đi chơi thì cứ đi chơi, cũng không có gì.

Hàn Vĩnh Phương vừa nghe, mới cho nghỉ đã không vui rồi, còn để cho bọn họ đi chơi sao, đây không phải là gây trễ nãi chuyện làm việc sao? Ông lại nói với đại đội trưởng, “Vậy thì ai làm việc sẽ cho điểm công gấp đôi”, cứ như vậy, sẽ có hơn phân nửa phụ nữ sẽ không nghỉ ngơi.

Đại đội trưởng: ông thật giảo hoạt!

Bị Hàn Vĩnh Phương trộn lẫn như vậy, phần lớn phụ nữ lựa chọn đi làm việc, có một chút lựa chọn buổi sáng sẽ đi chơi, các cô bé được sủng ái hoặc là những người vợ mới tân hôn thì có thể nghỉ cả ngày, kết bạn đi những thôn khác đánh đu.

Hàn Thanh Tùng để cho Lâm Lam dẫn con gái và con trai nhỏ đi chơi, anh mang theo Đại Vượng và Nhị Vượng đi kiếm công điểm.

“Một năm chỉ có một lần.” Anh nói.

Lâm Lam thử nghĩ thấy cũng được, mang theo con gái đi vui chơi một chút coi như đi chơi lễ nữ nhi cũng được.

Mạch Tuệ vừa nghe thì rất cao hứng, ôm cổ Lâm Lam xoay quanh, “Mẹ, mẹ thật tốt.”

Cô bé vừa nghiêng đầu thấy hai đứaTam Vượng và Tiểu Vượng đứng song song ở đó, cùng nhau ngửa đầu nhìn cô bé, ánh mắt kia lại có vẻ vô cùng hâm mộ.

Mạch Tuệ kinh ngạc nói: “A ơ, hai em là đang có ánh mắt gì vậy?”

Tam Vượng thở dài, sờ sờ đầu Tiểu Vượng, dùng ngữ khí chỉ có Tiểu Vượng hiểu ai một tiếng.

Tiểu Vượng mấp máy miệng, cúi đầu, lôi kéo tay của Tam Vượng đi ra ngoài.

Lâm Lam: “......” Đây là chuyện gì xảy ra?

Buổi tối đến thời điểm rửa mặt rửa chân, cô theo thường lệ giúp Tiểu Vượng rửa.

Tiểu Vượng: “Mẹ, con tự mình rửa.”Tự mình rửa chân chân, cố gắng biểu hiện, để cho mẹ thích, cũng sẽ không bị đưa đi.

Lâm Lam kinh ngạc nói: “Tiểu Vượng đã trưởng thành rồi, còn có thể tự mình rửa chân a.”

Tam Vượng lập tức chạy, “Tiểu Vượng, để anh rửa cho em.” Dù sao cũng là ruột thịt, phải biểu hiện một chút.

Nhìn hai con hiểu chuyện như vậy, Lâm Lam càng vui vẻ hơn, sờ sờ đầu của hai đứa nhỏ, “Anh Ba nhỏ thật giỏi, đã biết chăm sóc cho em rồi.”

Tam Vượng cười hắc hắc không ngừng, rửa chân cho Tiểu Vượng xong, cầm miếng vải lau lau một chút, còn ôm Tiểu Vượng lên giường.

Tiểu Vượng ngoan ngoãn tự mình cởi quần áo, thỉnh thoảng nhìn qua Lâm Lam, nếu như Lâm Lam không nhìn cậu bé, cậu bé sẽ rất mất mác, nếu như Lâm Lam nhìn, ánh mắt của cậu bé sẽ sáng lên, sau đó cố gắng biểu hiện bản thân mình cởi quần áo thật tốt.

Lâm Lam nhìn Tiểu Vượng tự mình cởi quần áo, trơn bóng chui vào chăn, lại đi qua hôn nhẹ cậu bé, “Con trai nhỏ thật giỏi, có thể tự mình đi ngủ nữa.”

Tiểu Vượng do dự một chút không chồm lên ôm cổ Lâm Lam, mà là dùng tay nhỏ bé giữ mặt của cô, rồi từ từ dán mặt mình lên.

Anh Ba nói ôm cổ sẽ siết người.

Lâm Lam nhìn thấy cậu bé như vậy,lòng như muốn nhũn ra, cũng từ từ đáp lại, “Mẹ rất yêu Tiểu Vượng a. Mau đi ngủ đi.”

Tiểu Vượng bởi vì câu nói này mà cười đến ngọt ngào, ngoan ngoãn nằm ở trong chăn chờ anh hai.

Hôn Tiểu Vượng xong, Lâm Lam lại đi qua sờ sờ đầu Tam Vượng, khen cậu bé hiểu chuyện rồi. Chẳng qua thằng bé này vẫn là quả trứng muối, cho đến bây giờ Lâm Lam cũng không hôn cậu bé giống như hôn Tiểu Vượng, dù sao đứa bé cũng là đứa trẻ lớn rồi, cô cảm thấy quá buồn nôn.

Lâm Lam thúc dục mấy đứa Đại Vượng nhanh chóng đi ngủ.

Những ngày qua Đại Vượng không phải đi học thì chính là đi làm việc, có chút thời gian thì sẽ cân nhắc việc luyện tập ná của mình, càng ít nói hơn. Nhị Vượng và Mạch Tuệ thì cứ có thời gian rãnh rỗi sẽ đọc sách, hàn huyên một chút chuyện mà những đứa nhỏ khác không có hứng thú.

Chờ các con đã lần lượt lên giường nằm Lâm Lam mới tự mình đi rửa chân, thu dọn xong thì mới lên giường nằm.

Hàn Thanh Tùng lau tóc đi vào từ nhà chính, trên người bọc một cái khăn tắm được làm từ vải dệt thủ công, đó là do Lâm Lam dùng máy may tự mình may.

Lâm Lam vừa làm bộ đọc sách, vừa  lặng lẽ liếc nhìn anh, tóc ngắn gọn gàng, cổ thon dài, xương quai xanh đẹp mắt kéo dài đến đầu vai tràn đầy lực lượng, theo động tác của anh, cánh tay đội lên đường cong cơ bắp ưu mỹ, thấy thế nào cũng đều là cảnh đẹp ý vui.

Dưỡng mắt nhất chính là cơ bụng hoàn mỹ và đường nhân ngư của anh.

Chính cô tự cười khanh khách.

Hàn Thanh Tùng nhìn thấy trong tay cô cầm một quyển quân ca, không biết nhìn cái gì vậy mà gương mặt đỏ lên, còn cười cười khúc khích.

Anh đóng cửa lại, chân dài bước lên giường, tiến đến bên người cô, “Nhìn cái gì đấy?”

Lâm Lam:............ Nhìn anh đó!

Đôi chân thon dài thẳng tắp như vậy, rốt cuộc là lớn lên thế nào vậy.

Cô ngang nhiên đưa chân của mình qua đo đo.

Nhìn ở trong mắt của anh, chân của cô thon dài lại trắng nõn, hiệu quả thị giác là rất hấp dẫn, hơn nữa liên tưởng đến xúc cảm cùng độ mạnh yếu......

Anh cảm thấy cổ họng có chút phát khô.

Lâm Lam cũng đang kinh hô: “Anh nhìn xem có phải là em mập lên hay không?”

Lễ mừng năm mới ăn ngon, lại không làm việc nhiều, cô thật giống như thật đã mập lên rồi.

Bàn tay to của Hàn Thanh Tùng đặt lên cảm nhận một chút, xúc cảm tuyệt hảo, “Cảm giác vừa vặn.” Một cái tay khác cũng sờ sờ theo.

Lâm Lam: “Lớn tuổi chính là không được, anh nhìn xem vòng eo đã có thịt thừa mất rồi, phải vận động thật nhiều mới được. Nếu không sau này buổi sáng em cũng đi vận động với anh và các con nhé?”

Vừa dứt lời, cô liền bị đặt ở trên chăn.

“Hiện tại bắt đầu vận động.” Giọng nói của anh khàn khàn, tròng mắt đen sáng quắc.

Lâm Lam: “......” Em cảm thấy em còn rất gầy!

Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Thanh Tùng dậy thật sớm, trước tiên mang theo các con đi huấn luyện, sau đó Nhị Vượng và Mạch Tuệ nấu cơm, Đại Vượng mang theo hai em trai nhỏ đi ra ngoài bẻ cành cây, mang cành tùng bách, cành đào về nhà.

Bọn họ trước tiên là đập quanh phòng một lần, gọi là đánh thằn lằn, độc trùng rồi lại trừ tà, rồi sau đó cắt tùng bách đeo ở trên tóc, nói là có thể phòng ngừa các loại côn trùng chui vào lỗ tai, một năm đều bình an. Thu gom xong, lại cắm cành đào cành ở trên cửa, còn muốn làm vòng cho Vượng Vượng mang theo.

Tam Vượng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, âm điệu như ông cụ, “Hừ, Thanh Minh không cắm vào, chết rồi sẽ thành chó vàng.”

Lâm Lam: “......” Chủ nghĩa duy tâm cô cũng không hiểu, chuyện này dạy không được.

Tiểu Vượng lập tức la: “Em không muốn chết rồi sẽ biến thành chó vàng.”

Mạch Tuệ vội vàng dụ dỗ cậu bé, “Em mới chỉ lớn có như vậy, còn có một trăm năm để sống đó.”

Trẻ con cũng không hiểu ý nghĩa của một trăm năm, chỉ cảm thấy người thì sẽ chết, mấy chục năm mấy trăm năm cùng mấy ngày hay một lát cũng không có gì khác nhau, rất kinh khủng.

Cậu bé ôm chân Lâm Lam,“Mẹ, con không muốn mẹ chết đâu.”

Lâm Lam ngồi xổm xuống nhéo nhéo khuôn mặt thịt thịt của cậu bé, “Mẹ sẽ không chết, còn phải chờ con lớn lên đến độ cao như cha vậy đó…”

“Vậy cũng không muốn mẹ chết đâu.” Tiểu Vượng nhướn mày.

“Vậy thì không, mẹ giống như cây lựu ở ngoài kia, sẽ không chết đi.” Lâm Lam dụ dỗ cậu bé.

Tiểu Vượng nhìn nhìn cây lựu đang mọc xum xuê trong nhà kia, mặc dù còn chưa ra trái lựu, nhưng là lớn lên rất tốt, cậu bé yên tâm.

Lâm Lam làm mấy cái bánh cuốn trứng gà, dùng dây chỉ trắng buộc lại, sau đó dùng bao vải sạch sẽ bọc lại chứa ở trong túi xách, mang theo để buổi trưa đi đánh đu thì sẽ ăn.

Phía bên ngoài Tam Vượng dẫn Tiểu Vượng đến dưới cửa trốn tránh người lớn, muốn nói thầm với cậu bé một chút chuyện sinh tử vô thường.

Tam Vượng hoạt bát, đông chạy tây điên, biết rất nhiều chuyện, chuyện của người trong thôn không có chuyện nào là thằng bé không biết. Nhà ai sinh con rồi, con cái nhà ai mới sinh được mấy ngày đã không còn, con cái nhà ai đã ba bốn tuổi rồi nhưng lại chết mất, nhà ai......

Thằng bé kéo Tiểu Vượng qua một bên, đang chuẩn bị một chút rồi lại nói, nhưng bị Đại Vượng cùng đi qua níu lấy lỗ tai.

Tam Vượng: “Anh cả à, đừng nhéo lỗ tai, anh là anh cả của em đấy.”

Đại Vượng xuy một tiếng: “Em nói thầm cái gì vậy?”

Tiểu Vượng cười hì hì, “Anh cả, đừng nhéo lỗ tai, lại nhéo nữa thì sẽ thành tai lừa đó.”

Da của Tam Vượng được dưỡng cả một mùa đông lại có khuynh hướng đen trở lại, nếu là lỗ tai còn dài ra, vậy thì sẽ giống như con lừa đen mất.

Đại Vượng buông tay ra, nhưng nắm lấy đầu vai Tam Vượng, “Còn nói bậy với Tiểu Vượng nữa thì anh sẽ đánh em.”

Nếu để cho đứa em trai này lấy mấy chuyện chết chóc kia nói cho Tiểu Vượng nghe, đứa nhỏ này sẽ sợ đến không dám ra ngoài mất.

Tiểu Vượng cười hì hì, “Anh Ba nhỏ anh muốn nói gì? Em nghe đây.”

Nhìn cậu bé biết điều như vậy, Tam Vượng đã cảm thấy lừa gạt thật tốt, không lừa gạt thì thật khó chịu a, không nhịn được a!

Nhưng ở dưới dâm uy của anh cả nó, chỉ đành phải đổi lời nói, “Anh nói chúng ta đi đánh đu thì không vui đâu, hay là đi đào rau dại đi, còn có thể hái hoa, tìm sâu cho gà ăn đẻ trứng.”

Đánh đu sẽ bị mẹ và chị ngó chừng, thật khó chịu a.

Tiểu Vượng muốn đi cùng với mẹ.

Tam Vượng: “Chúng ta tự mình buộc một sợi dây ở trên cây, cũng có thể đánh đu.”

Thằng bé đi tìm sợi dây, buộc lên trên cây bạch dươngở ngoài cửa.

Đại Vượng thấy thằng bé mò mẫm thì đi qua hỗ trợ, sau khi buộc chắc rồi, quả nhiên cũng là bàn đu dây.

Tiểu Vượng rất vui vẻ, “Đánh đu thôi.”

Tam Vượng: “Đừng đi ra ngoài thôn nữa, mấy trăm người tranh đoạt một bàn đu dây như vậy, đứng xếp hàng đến nửa đêm cũng không đến phiên đâu. Có ngu hay không vậy. Rồi lại nói đều là nữ nhân, chúng ta đi chơi với bọn họ, nát chân.”

Tiểu Vượng không có khái niệm gì đối với chuyện mấy trăm người xếp hàng, nhưng là chân cũng không thể nát a! Cho nên có chút do dự.

Tam Vượng không ngừng thúc giục, “Mẹ còn mang theo cả con gái ruột đó, làm sao có thời giờ quản hai chúng ta? Để cho hai người vui đùa một chút, tránh việc phải phân tâm chiếu cố hai ta.”

Vừa nghe lời này, Tiểu Vượng gật đầu: “Không kéo chân sau của mẹ.”

Tam Vượng sờ đầu cậu bé, “Ngoan, anh ba dẫn em đi bay bay.”

Ăn cơm xong, đàn ông đi giổ tổ, bắt đầu làm việc, Lâm Lam lại dẫn Mạch Tuệ cùng hai đứa nhỏ đi đánh đu, ai biết Tam Vượng lại nói muốn mang theo em trai đi đào rau dại không đi đánh đu.

Tam Vượng: “Bàn đu dây kia thật lớn, con và Tiểu Vượng sợ, không dám đánh.”

Lâm Lam: “Có mẹ ở đây mà, không phải sợ.”

Tiểu Vượng: “Sợ.”

Lâm Lam: “Vậy mẹ cũng sẽ không đi, để cho chị con đi chơi cùng với các chị và các cô khác.”

Lúc này Thái Hoa, Yến Yến còn có một cô bé khác đã chạy đến, thấy Lâm Lam và Mạch Tuệ, bọn họ vui mừng nói: “Cô giáo Lâm, Mạch Tuệ, đi a, chúng ta cùng đi đánh đu.”

Thôn phái trước cách bọn họ không xa, chỉ hơn hai dặm, đi chừng mười phút là đến.

Thấy mấy cô bé này đến, Lâm Lam lại có chút không yên lòng, theo bản năng cô muốn để Mạch Tuệ cách Yến Yến xa một chút. Dù sao nguyên nữ chính là khắc tinh của Mạch Tuệ, lỡ như nội dung vở kịch không thể sửa đổi thì sao?

Tam Vượng liền nói: “Mẹ, mẹ và chị đi đánh đu đi. Chúng con ở trong nhà đánh đu, khôngchạy loạn đâu.”

Trước kia Tiểu Vượng cũng tự mình chơi ở trên đường, gần đây Tam Vượng mang theo cậu bé đi ra ngoài đào rau dại, chơi đùa, cũng không có chuyện gì, cho nên Lâm Lam cũng không lo lắng.

“Vậy cũng tốt, vậy mẹ đi đánh đu.”Lâm Lam để lại chút đồ ăn cho hai đứa nhỏ, để cho các con có đói bụng khát nước thì tự mình giải quyết.

Tam Vượng: “Mẹ, con cũng không phải là trẻ con nữa, đã có thể chăm sóc em trai rồi.” Đây cũng là ruột thịt!

Lâm Lam cười cười, sờ sờ đầu của cậu bé, hôn nhẹ Tiểu Vượng, “Ở nhà chơi vui nha.”

Cô lại dẫn mấy cô bé đi.

Bọn họ vừa đi, Tam Vượng thoáng cái giống như được giải phóng, luôn luôn có một loại cảm giác cha mẹ anh chị không ở nhà, mình chính là chủ nhà, hận không thể nhảy lên nóc nhà lật ngói chống hông hô to mấy tiếng.

Tiểu Vượng nhìn cậu bé vui mừng chạy quanh sân, có chút không giải thích được tại sao anh ba lại điên cuồng như vậy.

Chạy vài vòng, Tam Vượng rốt cục cũng phát tiết được một chút kích động trong lòng, cũng không giày vò muốn lật mái ngói trong nhà.

Hai người chơi bàn đu dây, con ếch xanh  —— xe hơi nhỏ đã hỏng cả tiếng đồng hồ, rốt cục chơi chán.

Tam Vượng dẫn em trai ăn bánh nướng cuốn trứng gà, chu đáo giúp em lau mặt một chút, sau đó xách rổ, cầm xẻng lên, “Đi, chúng ta đi đào rau nào. Anh nói cho em biết nha, trong nhà này thì phải do đàn ông như chúng ta chống đỡ, còn phái nữ thì cứ vui chơi giải trí vui đùa, làm đẹp một chút là tốt rồi.”

..................

Bọn họ đào được một giỏ rau dại, xem một chút mặt trời còn thật cao, Tam Vượng nói mang đến bờ sông rửa sạch, cầm về nhà hong khô là có thể băm cho vịt ăn rồi, không cần cầm về nhà rửa lãng phí nước như chị.

Tháng ba thượng tuần, mặc dù băng trong sông đã tan, nhưng là nước sông vẫn lạnh thấu xương, cũng chỉ có mấy đứa nhỏ nghịch ngợm mới có thể không sợ lạnh đến chơi nước.

Tiểu Vượng: “Anh Ba nhỏ, mẹ không cho chơi nước đâu, lạnh, rút gân.”

Tam Vượng: “Em đứng ở phía trên chờ, anh đem rau dại đi rửa.”

Tiểu Vượng vẫn lắc đầu, không để cho cậu bé đixuống.

Tam Vượng: “Anh chỉ cởi giày rửa rau dại, không xuống nước. Cha còn dám bơi lội mùa đông, anh là con của cha, rửa chút rau còn không dám sao?”

Tiểu Vượng suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng đúng a? Lại gật đầu, “Chỉ rửa rau.”

Tam Vượng rửa rau dại, ngó chừng mặt nước xem một chút, nước mùa xuân thoạt nhìn phá lệ mềm mại trong suốt, chiếu đến trời xanh mây trắng, trong nước còn có ngỗng trắng vịt trắngbơi lội thành đàn, tất cả thoạt nhìn đều tốt đẹp.

Cậu bé suy nghĩ không biết đi xuống bơi lội thì sẽ có cảm giác gì, nhịn hơn nửa năm không xuống nước bơi, cậu bé cảm thấy cả người thật ngứa, giống như trong nước có đồ vật gì đó thông đồng nó rồi.

Cậu bé nghe được từ trong radio có người nói về chuyện bơi mùa đông, cha cũng đã nói trước kia ở chỗ của cha mùa đông tổ chức cho chiến sĩ bơi mùa đông tranh tài nữa.

Chẳng lẽ bọn họ không lạnh sao?

Cha nói vào mùa đông nước thật ra là nóng hổi, có phải thật vậy hay không a?

Cậu bé không nhịn được cởi vớ ra ngâm chân vào trong nước, “A!!! Sảng khoái sảng khoái, lại đến ba vại lớn nữa!”

Thật con mẹ nó đông lạnh chân a.

Tiểu Vượng thấy bộ dạng nhe răng trợn mắt của anh ba thì cười khanh khách vui mừng, “Lạnh không?”

Tam Vượng vỗ ngực một cái, học bộ dạng của Dương Tử Vinh, “Anh ba của em chính là người đàn ông đến từ cánh đồng tuyết bao la bạt ngàn, làm sao mà thấy lạnh chứ!”

Lúc này có mấy đứa nhỏ cũng mang rau dại đến, nhìn thấy Tam Vượng lại dám ngâm chân vào trong sông, có đứa nhỏ cười ha ha nói: “Mày thật là không sợ lạnh.”

Mặc dù Tam Vượng bị đông lạnh đến hàm răng run lên, nhưng vẫn mạnh miệng: “Trong nước nóng hầm hập, căn bản là không lạnh.”

Thằng bé còn cố ý dùng chân đá đá nước.

Lang Đầu (Búa) hít nước mũi chảy lòng thòng, “Tao cũng dám đó.”

Đứa bé này cũng cởi giày chạy đến, ngâm chân xuống nước, “Ngao —— nóng quá!”Nó đã bị đông lạnh đến run run, nước mũi lại chảy dài hơn.

Mấy đứa nhỏ khác có dám cũng có không dám, đưa vào chỉ sợ đông lạnh muốn chết, cũng mạnh miệng nói là không lạnh, còn phải hô nóng quá nữa.

Lúc này con trai thứ hai của nhà Triệu Quế Liên là Hạnh Phúc đã chạy đến, nói: “Chân thì có cái gì lợi hại, tao đánh cuộc bọn mày không có ai dám đi xuống bơi lội cả!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi