THẬP NIÊN 70 – NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANH ĐÁ

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Đường Hà Hoa bị đánh cho choáng váng rồi, giống như đã mất nhận thức mà nhìn chằm chằm Lâm Mai.

Ánh mắt đen láy của Tam Vượng cũng đầy vẻ hưng phấn, ơ a, dì ba không hổ là chị em sinh đôi với mẹ!

“Cô… cô đánh tôi!” Đường Hà Hoa phục hồi tinh thần lại, giống như phát điên muốn xé đánh Lâm Mai.

Lâm Mai làm sao mà sợ hãi chuyện đánh nhau? Chỉ sợ người ta không dám đánh, không có chuyện cô không dám đánh!

Lúc trước cô đã giận đến muốn điên lên, vì mặt mũi cho nên bà đây mới chịu đựng. Định chờ Lâm Lam mang mấy đứa nhỏ đi đến nhà mình, cô cũng không muốn đến đây.

Trịnh Diệu Tổ và bà Trịnh khuyên cô một hồi lâu, nói là xem mặt mũi của bà thông gia và Lâm Lam nên phải đi, cô mới mang theo chồng con về nhà mẹ đẻ, nào biết đâu rằng còn chưa vào cửa thì đã nghe thấy Đường Hà Hoa mắng mấy đứa nhỏ Nhị Vượng Tam Vượng.

Trong suy nghĩ của cô thì Nhị Vượng chính là đại biểu con rể tốt nhất, lại dám mắng thằng bé, cô không muốn … nhẫn nhịn nữa, xông lên dùng cái tát dạy cô ta cách làm người. Bất kể cô ta là em dâu hay là thân thích, bất kể nhà mẹ đẻ của cô ta có có bảy tám anh em trai đều vô cùng hung hãn hay không?

Đánh trước rồi lại nói tiếp!

Đường Hà Hoa túm lấy tóc Lâm Mai, nhưng Lâm Mai vì làm việc cho dễ dàng nên cũng để tóc ngắn, cô ta căn bản không kéo được, ngược lại bím tóc của mình đã bị Lâm Mai nắm lấy.

Lâm Mai một tay níu lấy tóc của Đường Hà Hoa, sử dụng sức lực mà nàng có được khi từ nhỏ đã làm việc tốn thể lực một tay ấn đầu cô ta, một tay cho Đường Hà Hoa một cái tát, trong miệng mắng:

“Mày là đồ ăn cháo đá bát không có lương tâm, sao mày có thể thất đức như vậy. Chúng tao có chỗ nào có lỗi với mày chứ?”

“Chúng tao có thứ tốt, bản thân mình không nỡ dùng, không nỡ ăn đều đưa đến nhà mẹ đẻ, còn không phải là có lợi cho mày? Mày vừa ăn vừa lấy nhưng lại không hề biết ơn.”

“Sao không kể một chút chuyện hễ không thuận ý mày thì mày lại trở mặt làm kẻ ác hả? Mày chỉ cây dâu mà mắng cây hòe là mắng ai đó? Cần phải đi đến nhà họ Đường các người hỏi một chút, xem một chút cha mẹ mày làm sao mà dạy mày!”

Hai đứa nhỏ nhà chị dâu Lâm là Lai Hỉ và Lai Phúc cũng bị dọa sợ ngây người, chúng nó đều có tính cách tương đối hòa khí văn tĩnh, rất ít khi đỏ mặt với người ta, lại càng không cần phải nói đến đánh nhau, cho nên trong lúc nhất thời cũng không kịp đứng lên đi khuyên can.

Mấy đứa nhỏ nhà chị cả Lâm và chị hai Lâm thấy vậy cũng đã đi nói cho người lớn, mấy đứa nhỏ nhà Lâm Lam không đi lên trợ trận thì chính là nhớ đến trưởng bối, lại càng không can ngăn.

Chỉ có mấy đứa cháu nhà mẹ đẻ của Đường Hà Hoa ở một bên gào khóc kêu to, muốn xông về nhà tố cáo.

Có mấy người hàng xóm đã vây đến đây hỏi đã có chuyện gì, sao mới về nhà mẹ đẻ, còn chưa vào cửa đã đánh nhau trước vậy?

Rất nhanh, bà Lâm dẫn đầu các con đi ra ngoài, sợ phía ngoài có người trong thôn đến chế giễu nên nhanh chóng để các con kéo Đường Hà Hoa và Lâm Mai về nhà rồi nói chuyện.

Mà em trai Lâm ở gian phòng phía đông nghe nói vợ mình bị Lâm Mai đánh, gấp đến độ muốn xông ra.

Hàn Thanh Tùng ở trong phòng vẫn không nói lời nào lúc này mở miệng, “Phụ nữ đánh nhau, cậu đi làm gì?”

Trịnh Diệu Tổ lập tức phụ họa: “Em rể nói đúng, phụ nữ đánh nhau đàn ông chúng ta đừng có lẫn vào. Chẳng lẽ chúng ta cũng đi đánh sao? Quân tử dùng lời nói chứ không động thủ, không chấp nhặt với phụ nữ.”

Em trai Lâm tức giận nói: “Anh rể, vợ của anh đánh vợ em đó, nên anh không chấp nhặt rồi.”

Trịnh Diệu Tổ: “Sai rồi, em trai đã nói sai rồi, vợ của anh cũng chính là chị của em, em đi đánh chị của em có được hay không? Bình thường cô ấy chiều em nhất đó.”

Em trai Lâm thoáng cái đã bị định lại, nhất thời xấu hổ và giận dữ không lựa lời nói mà nói ra: “Anh cũng cần phải thương chị của tôi đó, còn dựa vào chị ấy nuôi cơ mà.”

Trịnh Diệu Tổ cũng không giận, anh dựa vào vợ là sự thật, anh biết ban đầu cưới vợ chính là vì như vậy, có người nào mà không biết a?

Anh cười hì hì nói: “Đó là đương nhiên, chị của em chính là bảo bối của nhà anh, ở nhà ai ai cũng biết chỗ tốt. Chẳng qua anh nói em vợ này, em cũng không phúc hậu, em không phải cũng dựa vào cha mẹ và anh trai nuôi sao, nói cứ như em có khả năng lắm vậy.”

Khuôn mặt trắng nõn của em trai Lâm thoáng cái trướng đến đỏ bừng, thế nhưng trong lúc nhất thời không biết làm sao cãi lại. Từ nhỏ cậu ta đã yếu ớt, đi học không được, làm việc lại không có sức lực, hiện tại không ra ở riêng, việc trong nhà hơn phân nửa là do ông Lâm và anh trai Lâm làm, nói cậu ta ăn cơm bao cũng không sai.

Cậu ta chẳng qua chỉ là đứa con út được nuông chiều, hằng ngày tư tư văn văn (nhã nhặn), nhiều lắm là yếu ớt ích kỷ, nói nhảm một chút, bản lãnh đánh nhau đùa cợt cũng không có. Hiện tại bị Trịnh Diệu Tổ nói như vậy, còn nói đến chuyện thân thích nhà mẹ đẻ Đường Hà Hoa đi tố cáo chị ba, cậu ta cũng cảm thấy đuối lý, trong lúc nhất thời mặt trướng tím nói không ra lời nào.

Anh trai Lâm và hai anh rể khác vội vàng hòa giải.

Hơn nữa anh trai Lâm biết mẹ của em dâu muốn nhúng tay vào chuyện dệt vải của em ba, lúc trước em dâu có mấy lần đề cập ở trước mặt cha mẹ, mẹ cũng không đáp ứng. Sau đó cô ta đã khuyến khích cha nói em gái, sau khi em gái cự tuyệt thì em dâu suốt ngày cứ âm dương quái khí.

Còn chuyện em dâu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mắng em tư, chuyện này anh cả Lâm cũng đoán không sai biệt lắm. Trước kia em tư và em ba ganh đua so sánh, có được chút gì đều cầm về cho mẹ. Lúc đầu thì mẹ cũng không đồng ý, để cho em tư mang về lại, thật ra thì mọi người đều biết trong tay con bé cũng không có đồ gì, nhưng nó kỵ nhất là người ta nói nó nghèo uất ức, vân vân, lúc mà náo loạn lên thì luôn là trực tiếp muốn đi tìm cái chết, mọi người chịu không được lại phải nhận đồ của nó.

Khi đó ý của mẹ chính là, trước tiên cứ giữ lấy đồ em ấy cầm về, sau này đợi em gái nghĩ thông thì trả lại. Mong muốn ban đầu là tốt, nhưng em dâu lại ỷ vào việc cô tư thích Tiểu Tân nhất, đồ cô ấy mang về nên cho Tiểu Tân, lần lượt khóc lóc om sòm làm nũng với em trai và mẹ, cuối cùng cũng lấy được những thứ đó.

Nói thật, cũng không có vật gì tốt. Thế nhưng không chịu nổi em dâu ném mãi không buông hoặc là cầm đến quen tay, một khi Lâm Lam tỉnh ngộ lại đã không cho em dâu nữa, em dâu lại bắt đầu chịu không được!

Hơn nữa năm trước em tư chỉ cho lễ năm cho một mình chị dâu, hơn nữa còn rất phong phú, có thịt có vải, cũng không cho em dâu. Lúc đó em dâu cũng không chịu đựng nữa, buổi tối hôm đó ở trong nhà chỉ cây dâu mắng cây hòe. Sau đó đến lúc năm mới thì bày ra vẻ mặt mất hứng.

Nhưng anh trai Lâm cũng hiểu rõ vợ mình, nếu như là phân lệ trong nhà, vậy thì sẽ phân theo nhân khẩu, ai cũng đừng nghĩ chiếm tiện nghi khấu trừ phần của người khác. Chuyện này cha mẹ cũng ủng hộ, thậm chí bởi vì nhà con cả làm việc nhiều, ở vấn đề khẩu phần lương thực cũng có ý thiện vị nhà con cả.

Mà đồ con gái gửi cho mẹ, thì họ sẽ tự phân phối, cho em dâu nhiều một chút cũng không thể so đo, dù sao cũng là rất hiếm có. Nhưng chỉ cần là cho mẹ mình, thì em dâu cũng đừng nghĩ muốn lấy đi, đó là tuyệt đối không buông miệng, không thể có thói quen như vậy được.

Anh trai Lâm tất nhiên là ủng hộ mình vợ!

Thương yêu vợ, tôn trọng vợ, tôn trọng con dâu lớn, cũng là truyền thống nhà họ Lâm bọn họ.

Nhà họ Lâm trọng nam khinh nữ, nuông chiều con út, nhưng cũng coi trọng con trai lớn, rất tôn trọng con trai lớn và con dâu cả. Con dâu lớn về nhà, coi như là nửa chủ nhà rồi. Hằng ngày có chuyện gì thì ông Lâm và anh cả đều thương lượng với nhau, đại đội mở họp cũng để cho con cả đi, có chuyện gì cần người lớn ra mặt cũng để cho con cả ra mặt. Nhà này ở đại đội, người phát ngôn nam là anh cả Lâm, nữ là chị dâu lớn.

Cho nên cho dù em dâu có ý kiến, chỉ cây dâu mắng cây hòe, nhưng cũng không dám trực tiếp cùng nói gì chị dâu cả.

Anh trai Lâm suy nghĩ nhất định là bởi vì hai chuyện này rồi, anh nói: “Em rể nói rất đúng, chuyện của phụ nữ thì cứ để cho bọn họ giải quyết, chúng ta chẳng lẽ còn muốn đi đánh nhau giúp hay sao?”

Con cả đã nói như vậy, ông Lâm không thể làm gì nên cứ tiếp tục ngồi.

Trịnh Diệu Tổ cười cười, ước gì em vợ cũng đi đánh đâu, Cục trưởng Hàn khẳng định nghe vợ của anh ta mà đi giúp đỡ vợ mình, đến lúc đó để cho mấy anh em ương ngạnh nhà họ Đường đến đây thử một chút xem có đủ đánh hay không.

Nghĩ đến đó thì Trịnh Diệu Tổ cũng kích động lên, ánh mắt nóng rát nhìn Hàn Thanh Tùng.

Hàn Thanh Tùng: “......”

Em trai Lâm từ trong cửa sổ nhìn thấy mặt vợ mình đều sưng lên! Đường Hà Hoa là con gái nhỏ nhất trong nhà, từ bé đã được nuông chiều hơn cả cậu ta, anh em trong nhà mình cộng thêm anh em nhà chú bác cũng có mười mấy người, từ nhỏ đã không có người dám bắt nạt cô ấy. Lần này thì tốt rồi, cô ấy bị chị ba đánh thành đầu heo, đến lúc đó cả đám anh em nhà họ Đường sẽ chạy đến đánh nhau, xem các người ai sẽ đứng ra tiếp.

Cậu ta oán hận trừng mắt nhìn Trịnh Diệu Tổ một cái: đến lúc đó anh cũng đừng chạy! Đồ đàn ông ăn cơm mềm!

Trịnh Diệu Tổ trong nháy mắt đã hiểu được ánh mắt khinh miệt của cậu em vợ, không phải là mắng mình là tên đàn ông ăn cơm mềm sao? Thật là chịu không được hai vợ chồng em vợ như vậy, rõ ràng cũng là ăn cơm mềm của cha mẹ, nhưng lần nào cũng âm dương quái khí nhìn anh ăn của vợ mình, ai so với ai cao quý hơn vậy?

Mấu chốt mình ăn của vợ tự mình biết, vợ là bảo bối trong nhà. Nhưng mà hai vợ chồng em vợ lại là ăn của cha mẹ cùng anh trai chị dâu, lại còn coi bản thân mình là bảo bối mà cho rằng người khác là cỏ rác.

Như vậy có thể sao?

Còn có chuyện thân thích của nhà họ Đường tố cáo Lâm Mai, mặc dù căn bản là vô dụng, nhưng Lâm Mai tức giận không nhẹ, nhịn đến mấy ngày rồi hàn huyên với Lâm Lam mới thấy thoải mái hơn chút, cuối cùng cũng vì thể diện của cha mẹ nên mới nhịn xuống.

Trịnh Diệu Tổ đã cảm thấy em vợ này thật không biết nói đạo lý, chuyện của vợ cậu thì cậu khẳng định là biết rõ, cậu không quản vợ mình mà lại ở đây giả làm sói vẫy đuôi với tôi làm gì vậy, cậu còn muốn đánh vợ tôi là thế nào? Mặc dù vợ tôi không xinh đẹp bằng cô em vợ nhưng mà lại biết làm việc đó.

Anh lại quay đầu nhìn Hàn Thanh Tùng, ánh mắt đó nhiệt tình muốn chết, em rể, đợi lát nữa nếu có đánh nhau, dựa vào em cả đó!

Hàn Thanh Tùng: “......”

Mặc dù anh không nói gì, nhưng cả phòng không có một người nào, không có một ai có thể quên anh. Khí tràng cường đại kia, khiến cho đám đàn ông ngày thường luôn ăn nói thô lỗ miệng đầy thô tục sững sờ đến mức đều trở nên nhã nhặn.

Dù sao trước kia nếu là bị uất ức như vậy, em trai Lâm khẳng định sẽ không chịu được, sẽ ăn vạ. Lúc này chỉ có thể mất mặt ngồi đó thôi, từ trong cửa sổ nhìn Đường Hà Hoa ở phía ngoài đang gạt lệ, cũng không còn dám khóc lóc om sòm nữa.

......

Mấy người bà Lâm đã kéo Lâm Mai và Đường Hà Hoa vào trong viện.

Lâm Lam và Lâm Mai cộng thêm trẻ con hai nhà, Đường Hà Hoa mà mấy đứa nhỏ nhà mẹ đẻ, chị cả Lâm và chị hai Lâm cùng với chị dâu ở trung gian chịu trách nhiệm khuyên can.

Đường Hà Hoa hắng hái khóc lóc, “Sống không nổi nữa! Lâm Nhạc Thủy, anh chết đi đâu rồi? Vợ của anh sắp bị chị của anh đánh chết rồi! Chị em các người kết hợp lại bắt nạt tôi, là bắt nạt nhà mẹ tôi không có ai sao, các người chờ đó cho tôi! Tôi sẽ về nhà mẹ đẻ! Các người đừng có chạy! Chờ tôi tìm người đến!”

Tư thế kia giống hệt với mấy đứa nhỏ đánh nhau không lại nên về nhà mách người lớn.

Chị cả Lâm và chị hai Lâm vội vàng khuyên cô ta đã sang năm mới nên đừng nói mấy lời ũ rũ, “Trẻ con cãi nhau đánh nhau, đó là chuyện thường xảy ra, người lớn chúng ta lẫn vào làm gì a. Chỉ vì chút chuyện này mà về nhà mẹ đẻ, vậy thì thật khiến cho người ta phải chê cười đó.”

Bọn họ cũng biết thời điểm em dâu này vừa được cưới về, động một chút hai vợ chồng cãi nhau thì lại trở về nhà mẹ đẻ tìm cha và các anh trai làm chỗ dựa, em trai thì phải hấp tấp đi đến nhà cha vợ nhận lỗi rồi đón vợ về.

Sau một thời gian, em trai đã bị cô ta nắm bắt được, bên tai càng lúc càng mềm, chỉ cần cô ta nói về nhà mẹ đẻ tìm người, cậu ta lập tức muốn quỳ. Nhưng thật ra thì người ta cũng không phải là không muốn sống, cũng không phải là muốn ly hôn, nhưng cô ta cứ cầm chuyện này nói rất hăng hái.

Mà chị dâu Lâm lại càng hiểu rõ cách làm của Đường Hà Hoa, hằng ngày đều tận lực không dính đến cô ta, lúc này càng cách xa cô ta hơn.

Bà Lâm tự nhiên không muốn làm lớn chuyện, chuyện như vậy chỉ cần dàn xếp ổn thỏa thôi, tránh làm cho người ta chê cười hòa khí nhà mình.

Bà dùng nắm đấm đe dọa ba đứa con gái, đây cũng là lệ cũ của bà, con trai và con dâu cãi nhai, mắng con trai, con gái và con dâu có xích mích, mắng con gái. Dù sao con gái cũng sẽ không mang thù với mình, đợi chuyện qua đi thì mới nói chuyện với nhau cũng không sao.

Nhưng con dâu thì không được, một ánh mắt không đúng thì sẽ nói mẹ chồng xem thường mình, mà rõ ràng hơn nữa thì sẽ về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể bị bắt nạt, cho dù thông gia sẽ không đánh đến cửa thật, nhưng chuyện như vậy cũng không nên xảy ra.

Lâm Mai lớn tiếng nói: “Mẹ, tại sao mẹ lại đánh con, mẹ có biết ai đúng ai sai không mà lại đánh con?”

Bà Lâm bị con gái phản bác ở trước mặt mọi người, cũng có chút mất mặt, giả vờ cả giận nói: “Ai đúng ai sai, cô động thủ đánh người cũng không đúng.”

Lâm Mai: “Vậy sao cô ta muốn ăn đòn thì mẹ không nói hả?”

Lâm Mai và Lâm Lam tất nhiên hiểu tâm lý của mẹ mình.

Từ tổ tông nhà họ Lâm đã truyền xuống thói trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã luôn bảo rằng con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, con gái ở nhà chồng thì phải hầu hạ mẹ chồng, hòa ái với chị em dâu, đừng nghĩ về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể, nhà mẹ đẻ không ai cho cô làm chỗ dựa, gả cho người ta rồi mà còn cả ngày về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể tìm chỗ dựa thì không phải là con gái ngoan lại càng không là vợ tốt!

Bọn họ cũng hiểu, đây là giáo dục con gái nhà mình, cũng là tẩy não con dâu.

Những điều này là do bà nội của bọn họ truyền lưu lại, bà lão kia rất lợi hại, nếu mà con gái ở nhà chồng xảy ra mâu thuẫn với mẹ chồng, về nhà khóc lóc kể lể thì bà chẳng những không làm chỗ dựa, còn cầm cây gậy ra đánh. Đánh đến mức mấy cô của Lâm Mai và Lâm Lam sau đó cũng không muốn về nhà mẹ đẻ nữa.

Mặc dù bà nội bọn họ không có con gái hiếu thuận, nhưng mấy con trai và con dâu đều rất hiếu thuận, cho nên mặc dù bà trọng nam khinh nữ rồi thiên vị đến không biên giới, nhưng cuối cùng vẫn thư thư phục phục không tật mà qua đời.

Cũng may tuy ông Lâm đã tự thể nghiệm sự ngôn truyền thân giáo này, nhưng bà Lâm lại không biến thái như vậy, mà anh trai Lâm từ nhỏ đối với tất cả các chị em gái cũng rất chiếu cố, cũng sẽ không khinh thị chị em.

Năm đó thời điểm nguyên chủ đến nhà chồng lần đầu tiên tìm chết, ông Lâm còn dẫn theo anh trai Lâm đi một chuyến, muốn lý luận với nhà thông gia, con rể không ở nhà thì con gái nhà họ đã lỗ lã, còn bạc đãi chúng sao?

Kết quả phát hiện con gái chính là làm bộ tìm chết để nắm người ta thôi, mà lúc cô ấy tuổi còn trẻ ở nhà, nếu là náo loạn gây gỗ lớn với các chị em, cô ấy cũng sẽ đùa bỡn tính tình nói mấy lời nhảm nhí như tôi muốn đi nhảy sông tự vẫn, tôi chết thì các người sẽ cao hứng, ngày nào đó tôi liền chết cho các người xem ….

Cha con hai người có chút chột dạ, lại bị đám người bà Hàn mạnh mẽ ép buộc đòi tiền, ông Lâm coi trọng mặt mũi nhất, sau chuyện xấu hổ này thì không bao giờ đến nhà của con gái thứ tư nữa. Sau đó nguyên chủ lại tìm chết hù dọa người nữa, ông lại càng không đến, cũng không cho con trai và vợ đi qua, nếu ai đi thì sẽ đánh người đó, cuối cùng còn nói ra mấy lời đòi chết.

Sau này khi Lâm Mai xuất giá thì ông Lâm cũng đã nói rõ ràng, mình chọn người ta, chồng mình sau này không thể làm gì, có bị oan ức cũng đừng nói mấy lời như không muốn nuôi chồng nữa.

Những chuyện này các con gái đều hiểu, bị tẩy não thành công, cũng không có ai về nhà mẹ đẻ cầu xin chỗ dựa.

Nhưng sự thật chính là ở chỗ này, sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Ông Lâm sợ con gái về nhà mẹ đẻ cầu xin chỗ dựa làm ầm ĩ, nhưng hết lần này đến lần khác lại cưới một con dâu có thể làm ầm ĩ. Năm đầu tiên sau khi kết hôn thì cứ ba năm ngày lại náo loạn gây chuyện với con trai rồi khóc lóc chạy về nhà mẹ đẻ tìm chỗ dựa. Đường Hà Hoa lại nắm thóp được chồng mình, mà người trong nhà vì sống yên ổn lại càng không thể không thỏa hiệp. Cứ như vậy từ lâu rồi, cả nhà đã dưỡng thành cái gì đều thuận theo cô ta.

Những chuyện này Lâm Mai cũng hiểu, trước kia cô cũng nhẫn, nhưng hôm nay cô không muốn nhẫn nữa.

Cô nhịn chuyện nhà mẹ đẻ của Đường Hà Hòa tố cáo mình, nhưng nhịn không được chuyện Đường Hà Hoa mắng con cái nhà Lâm Lam như vậy. Trước kia bất kể nói thế nào, cũng là nói thầm sau lưng thôi, hôm nay trước mặt mọi người mà chỉ cây dâu mắng cây hòe mắng Lâm Lam, đây chính là trở mặt chính diện, nếu là nhịn thì cô ta cũng sẽ được nước lấn tới.

Thật cho rằng mình là thái hậu lão phật gia sao!

Lâm Mai có ít con, luôn trông mà thèm mấy đứa nhỏ của nhà Lâm Lam, ánh mắt rơi trong đám trẻ thì không dứt ra được. Đây là một đám nhỏ rất tốt, làm sao lại có người muốn ăn đòn mà mắng chúng như vậy chứ?

Bên kia Tiểu Tân bởi vì Lâm Mai đánh mẹ của mình, nên lúc này nấp ở một bên đánh Hảo Nam, “Mẹ mày đánh mẹ tao, tao đánh mày!”

Trước kia Hảo Nam gặp phải chuyện gì thì sẽ khóc lóc om sòm ăn vạ lăn ra đất khóc rống, hiện tại đã được Tam Vượng dạy có gặp chuyện gì thì phải nói ra. Em khóc rống cái rắm a, em vừa khóc thì người ta sẽ càng đánh em. Cho nên cậu bé không khóc, cậu bé học bộ dạng của Tam Vượng trực tiếp cong chân hạ hông, thoáng cái đã vật Tiểu Tân lớn hơn mình một tuổi ngã lăn ra đất.

Tiểu Tân ngã xuống ngao một tiếng.

Lần này các anh chị em nhà chú bác của Tiểu Tân cũng không bỏ qua, xông lên muốn đánh Hảo Nam và Xảo Xảo, Tam Vượng và Nhị Vượng lại đi trợ trận, trong nháy mắt đã quật ngã cả đám trên đất.

Đường Hà Hoa thấy con mình bị Hảo Nam đánh, cháu mình bị Tam Vượng và Nhị Vượng đánh, càng thêm không thả ra không buông tha, “Sống không nổi nữa rồi, đây là bặt nạt người! Chúng ta đi! Các người chờ đó cho tôi, một người cũng đừng chạy!” Trở về gọi các anh trai và anh họ đến, hôm nay nếu là không đánh Lâm Mai và Lâm Lam quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cô ta sẽ không mang họ Đường.

Đại Vượng vẫn không xuất thủ  nói: “Bên chúng nó năm đối với ba, đều lớn hơn em trai con, bắt nạt chúng nó chỗ nào vậy?”

Cậu bé vừa nói như thế, bà Lâm vốn còn muốn khuyên Lâm Mai chịu Đường Hà Hoa đi đột nhiên không nói được gì.

Hiện tại chị cả Lâm và chị dâu Lâm cũng không khuyên nữa, nghẹn cười xem náo nhiệt, náo lên đi, tốt nhất là gọi luôn cả mấy anh trai nhà mẹ đẻ của cô đến đi, cho chúng tôi xem một chút rốt cuộc là không nói đạo lý thế nào, gặp phải chút chuyện nhỏ lại đến nhà thông gia náo loạn.

Mặc dù chị dâu Lâm không tỏ vẻ gì, nhưng tư thái khoanh tay đứng nhìn cũng rất rõ ràng.

Đây rõ ràng là đang nói: Đường Hà Hoa, chúng tôi nhẫn nhịn cô đã lâu, hiện tại cô cũng nên biết trên cõi đời này cũng có người cô chọc không nổi!

Chị dâu Lâm không sợ cô ta náo lên, Đường Hà Hoa làm ầm ĩ hơn phân nửa là do có em trai Lâm và cha mẹ chồng dàn xếp ổn thỏa, cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, như vậy sinh ra thói quen. Mặc dù nhà họ Đường có tiếng ương ngạnh ở thôn trên, nhưng cho đến tận bây giờ cũng chưa từng đến cửa đánh qua một lần, một phần cũng là do em trai Lâm nhanh chóng đuổi đến nhà cha vợ, chẳng qua chỉ có hai lần cậu ta tức Đường Hà Hoa quá nên không đi đón, người ta đã đến nhà tìm cậu ta sang đón vợ về thôi.

Đáng tiếc đàn ông nhà họ Đường trông rất hung dữ, vừa đến cửa, em trai Lâm đã muốn quỳ, Đường Hà Hoa lại đem chuyện này ra làm vũ khí, lần lượt hù dọa cậu ta đắn đo cha mẹ chồng.

Thường xuyên như vậy, chẳng phải đã tạo thành thói quen, gây ra căn bệnh này sao?

Chị dâu Lâm rất bất mãn cha mẹ chồng về điểm này, ước gì náo loạn lên cho Đường Hà Hoa chút nhan sắc nhìn một chút, để cho cô ta biết là có người cô ta không chọc nổi, sau này phải sống an ổn chút.

Người ở chỗ này đều có ý nghĩ và phán đoán của mình, nhưng mà Đường Hà Hoa lại không có!

Từ nhỏ đến lớn cha cô ta chỉ lo việc nuôi dạy con trai, con gái đều để cho vợ giáo dục. Mà bà Đường là điển hình của loại người không có kiến thức lại muốn nắm bắt chồng nắm bắt con nhưng không được, ngược lại đã bắt chẹt con gái, xúi giục con dâu. Nếu như cô ta cảm thấy mình bị ủy khuất, vậy thì chỉ có một biện pháp, khóc rống! Càng khóc lớn, càng tỏ vẻ mình bị uất ức, cha và các anh sẽ che chở mình.

Cho nên, lúc này Đường Hà Hoa dùng hết sức lực để khóc, khóc đến mức giọng nói cũng khàn mất.

Em trai Lâm đang ở gian nhà phía đông nghe thấy thì đau lòng muốn chết, đáng tiếc trước mắt bao người thì hai chân cậu ta như rót chì không thể động đậy được. Mấu chốt chính là cậu ta cũng ngu xuẩn, mọi người vào nhà thì cậu ta đã bò lên giường trước để chiếm vị trí tốt, để cho các anh rể đứng hoặc ngồi ở trên đất.

Hàn Thanh Tùng vốn nên được mời lên giường lại đứng ở ngay cửa, anh đứng ở chỗ đó, có ai còn dám đứng ra đẩy anh chứ?

Cậu ta vứt cho ông Lâm một ánh mắt oan ức, “Cha, cha mau quản đi, cha nhìn xem các chị ấy cũng quá bắt nạt người rồi, đều kết phường bắt nạt một mình Hà Hoa!”

Ông Lâm không chỉ là thiên vị con trai út mà còn hướng về con dâu, thử nghĩ lại bộ dạng hung thần ác sát của thông gia là ông Đường từ lúc còn trẻ tuổi, già rồi vẻ mặt lại càng dữ tợn, còn có bốn năm anh em nhà con dâu, bảy tám anh em nhà chú bác, tụ tập lại thì thành cả một đội.

Ông Lâm vừa nghĩ thì đã cảm thấy đầu gối mềm nhũn.

Nếu là lúc trước thì ông Lâm khẳng định trừng mắt dựng lông mày, trực tiếp thét con cả và mấy con rể đi ngăn cản, sau đó sẽ mắng mấy đứa con gái một trận rồi trấn an con dâu.

Nhưng hôm nay không giống.

Hôm nay có Hàn Thanh Tùng!

Anh đứng ở nơi đó còn cao hơn cả cửa vào nữa, bộ dạng không phải 1m90 thì cũng 1m88, mặc một thân quân phục không giận tự uy, chính là cha vợ cũng không có lá gan dám thét anh.

Rồi lại nói anh là Cục trưởng Cục công an, mặc dù người Lâm Lam trêu chọc chính là chủ nhiệm bảo vệ trị an, nhưng đối với nông dân ở nông thôn mà nói, chủ nhiệm bảo vệ trị an cũng là cán bộ lớn a! Huống chi là Cục trưởng Cục công an công xã? Dân sợ quan, đây là bản năng từ xưa đã khắc sâu ở trong xương  của nông dân.

Cho nên mặc dù ông Lâm rất gấp gáp, rất muốn đi xuống thét hai tiếng để cho con gái đang về nhà mẹ đẻ đừng trộn lẫn chuyện này mà đắc tội nhà họ Đường, có phiền toái đó, nhưng lúc này ông đã sửng sốt không động được nữa.

Trong lúc nhất thời không khí có chút ngưng trệ.

Trịnh Diệu Tổ vì sinh động không khí, lại bắt đầu nói chuyện với anh rể cả và anh rể hai, thật giống như là không có chuyện gì xảy ra, mấy người còn lại rất nhanh lại nói chuyện tiếp.

......

Phía ngoài Đường Hà Hoa vốn muốn tìm chồng và cha chồng làm chỗ dựa, kết quả phát hiện mấy người đàn ông trong nhà còn đang nói chuyện phiếm, căn bản không ai đi ra ngoài quản chuyện này. Cô ta càng thêm tức giận, khóc để cho các cháu của mình thu dọn đồ đạc, cô ta muốn dẫn chúng nó đi về nhà mẹ đẻ.

Bà Lâm gấp muốn chết, ý vị nháy mắt cho mấy đứa con gái, để cho chúng nhanh chóng đi khuyên nhủ, gia hòa mọi sự hưng (gia đình hòa thuận mọi chuyện suôn sẻ), đánh nhau thống khoái nhất thời, phiền toái không phải lại để cho cả nhà đối mặt sao?

Lâm Lam làm bộ như không thấy được, cô mới không quản đâu, loại thói quen mắc lỗi này chính là thiếu thu thập. Em trai của Hàn Thanh Tùng đã bị thu thập, em trai của mình cũng không thể được nuông chiều, muốn về nhà mẹ đẻ thì cứ trở về, tốt nhất là hôm nay chữa luôn tật xấu của bọn họ, đừng để sau này ngày ngày chuyện này chuyện nọ. Trừ phi cả đời không qua lại với nhau, nếu không mỗi lần đều làm như vậy thì cũng khiến cho người ta cách ứng.

Lâm Mai cũng châm chọc nói: “Mẹ, mẹ cũng thật là, bảo mấy đứa con gái chúng con phải hầu hạ cha mẹ chồng, chung sống hòa thuận với chị em dâu, đừng gây mâu thuẫn đừng náo loạn, nói nhà mẹ đẻ không cho chỗ dựa. Tại sao con dâu của mẹ lại cả ngày gây chuyện, có việc gì thì trở về nhà mẹ đẻ tìm người làm chỗ dựa, mẹ cũng phải nói rõ đi. Con nhìn vậy cũng hiểu, chỗ dựa này cũng phải có anh em a, chúng con có một anh trai tốt, tự nhiên không nỡ để anh ấy làm gì. Mà em trai này, rõ ràng chính là sinh ra để làm người của nhà họ Đường, sao còn ở nhà họ Lâm, đi đến nhà họ Đường mà sống đi, hiếu thuận người ta cũng không biết bao nhiêu?”

“Con ít tranh cãi một tí đi!” Bà Lâm gấp đến độ muốn khóc, cứ làm ầm ĩ như vậy, hàng xóm láng giềng nghe thấy không biết sẽ chê cười thế nào, ra cửa đều không ngẩng đầu lên được.

Lâm Mai thấy mẹ mình gấp gáp đến muốn bốc hỏa rồi, cuối cùng cũng không đối mặt chất vấn em dâu chuyện nhà mẹ đẻ cô ta tố cáo mình.

Lâm Lam nói với bà Lâm: “Mẹ, có sống cũng phải là mọi người hòa hòa khí khí, anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng. Có người cả ngày đều muốn  tính toán gây chuyện thị phi với người khác, vậy cũng không có cách nào sống yên được.” Cô nói chính là chuyện nhà mẹ đẻ Đường Hà Hoa có người tố cáo chị ba.

Đường Hà Hoa nổi giận, lau nước mắt một chút, chỉ trích Lâm Lam: “Là do mấy chị em gái các người trở về nhà mẹ đẻ gây chuyện thị phi, làm loạn cả nhà!”

Lâm Lam: “A, vậy cô nói tôi nghe một chút, tôi chọc giận cô thế nào vậy?”

“Vì sao cô cho đồ người khác mà không cho tôi? Có phải là cô cố ý không cho tôi hay không?”

Bà Lâm lập tức nói: “Con hiểu lầm rồi, ngày đó con vừa lúc không có ở nhà, chị tư có để lại phần của con cho mẹ.”

Đường Hà Hoa cũng không tin, trước kia Lâm Lam cũng đều cho mẹ chồng, chưa bao giờ cho một mình người khác, đồ mà cho mẹ chồng thì chính là của mình. Lâm Lam cho chị dâu, thì cũng nên cho mình, như vậy thì mình sẽ có hai phần! Tại sao cô ta lại hẹp hòi không cho mình?

Cô ta cũng không nghĩ đến Lâm Lam cho chị dâu là bởi vì thường ngày chị dâu đối xử với Lâm Lam cũng tốt, cô ta chỉ nghĩ đến Lâm Lam đối xử với mình và con trai càng ngày càng keo kiệt! Mình vốn nên được hai phần, bây giờ chỉ có một phần, thật là thiệt thòi lớn.

Nhưng cô ta không dám khiêu chiến với chị dâu, cho nên mới bày sắc mặt ra cho Lâm Lam nhìn, cô ta chất vấn Lâm Lam như vậy, cũng là muốn nhìn xem Lâm Lam làm sao mà ăn nói!

Lâm Lam thản nhiên nói: “Đúng đó, tôi không cho cô đó.”

Không phải là cô ẩn nấp tôi sao, không phải là cô muốn qua loa với tôi sao? Vì sao tôi phải cho cô chứ?

Tôi cũng không nợ cô.

Tôi cố ý không cho cô đó, hai ngày này rốt cục cô ta cũng cảm nhận được chút gì rồi sao, những ngày qua nín hỏng rồi đúng không, lễ mừng năm mới cũng không quá an ổn đúng không?

Hôm nay chủ động ở lại chờ tôi, là muốn dùng sức náo với tôi đúng không?

Hừ, xem có tức chết cô không?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lâm Mai: trước kia em gái luôn gây chuyện với tôi, hiện tại rốt cuộc biết cùng tôi gây chuyện với người ta rồi, nguyện vọng đã mong ước nhiều năm rốt cục đã thực hiện được rồi,thật thống khoái.

Tam Vượng【 hưng phấn mà chà xát tay 】: Dì ba, cô ấy đi tố cáo mời viện binh rồi, kế tiếp có trận đánh ác liệt muốn đánh a!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi