THẬP NIÊN 70: NGƯỜI NGOÀI HÀNH TINH LÀM GIÀU



Sau khi liếc nhìn từ xa, bà cụ Lý vừa vui vẻ lại vừa buồn rầu kéo tay bà cụ Cổ, nói: “Bà thông gia à, tôi cũng không biết thế nào nữa, bà nói xem mắt nhìn người của chị Lưu tốt thế mà còn nhìn không ra bộ mặt thật của thằng nhóc nhà họ Liêu kia nữa, tôi thật sự hơi sợ.

”Bà cụ Cổ bác bỏ: “Sợ cái gì, chuyện này đến cùng chỉ có thể coi nhân phẩm thế nào thôi.

”Lúc hai bà còn đang nói chuyện với nhau thì Cổ Na đã bắt được hai con thỏ rừng và một con gà rừng, bây giờ cô đang đứng dưới gốc cây anh đào dại, tay cầm túi mắt nhìn các anh trèo trên cây chờ quả rớt xuống.

Trái anh đào dại có vị chua chua, nhưng đây đã được xem là loại trái dại tốt nhất rồi, lúc chín sẽ ngọt hơn một chút.

Cổ Na cầm quả anh đào dại trong tay, miệng không ngừng nhai nhóp nhép.


“Lần trước anh đến nhà chú ba, thân thích nhà thím ba tặng chút anh đào cho nhà thím ấy, quả to hơn, hương vị cũng ngọt hơn, ăn rất đã.

”Cổ Hành Vũ nhớ lại mùi vị đó thì chép chép miệng.

“Cây anh đào nhà rất khó tìm, cây giống cũng rất đắt.

” Cổ Hành Phong vừa leo xuống vừa nói.

Cổ Na nhìn quả anh đào dại trong tay, lặng lẽ nhớ tên cây anh đào nhà trong lòng, sau này cô nhất định sẽ được ăn nó.

“Cổ Hành Lôi, mấy người đang làm gì đó!”Bỗng có mấy thanh niên từ trong rừng cây nhảy vọt ra, bọn họ nổi giận đùng đùng nhìn Cổ Hành Lôi đang hái trái anh đào trên cây, Cổ Na nhìn một lượt những vật dụng trên người bọn họ, trong đầu nghĩ chắc họ cũng đến hái trái anh đào.

“Làm cái gì là làm cái gì? Chúng tôi hái trái anh đào cũng cản trở đến các người sao?”Cổ Hành Vũ đứng trước người Cổ Na chau mày nói.

Lúc này Cổ Hành Lôi cũng xuống đến nơi.


“Năm ngoái chúng tôi đã làm dấu trên cây anh đào này rồi!”Người thanh niên đứng gần bọn họ nhất cắn răng nói.

“Chu Vọng, anh nói vậy là có ý gì?”Cổ Hành Phong trừng mắt nhìn về phía Chu Vọng.

Chu Vọng nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất: “Ý của tôi là cây anh đào dại này là của chúng tôi, các người biết điều thì để trái anh đào lại, nếu không! đừng trách các anh em chúng tôi không khách khí.

”Nói đến đây, đám thanh niên đứng sau lưng Chu Tuần vây bốn người Cổ Na lại.

Cổ Na mím môi, Cổ Hành Lôi thì vô cùng tức giận: “Chu Vọng, anh đừng vô lý thế chứ, đây là đất chung sao lại biến thành của anh rồi.

”“Đúng thế.

” Cổ Na trừng mắt nhìn Chu Vọng: “Hơn nữa mấy người bao lớn rồi còn nói những lời ngây thơ, làm ra những việc không đứng đắn như vậy chứ, vì quả dại mà muốn đánh người!”Bấy giờ Chu Vọng mới phát hiện Cổ Na cũng có mặt ở đó, anh ta nhớ tới việc chỉ vì Cổ Na cõng em gái tới y sĩ trong thôn nên việc xấu của em gái anh ta mới bị lộ, nhất thời tức giận: “Tôi trẻ con thế đấy thì sao! Không đứng đắn thế đấy thì sao nào! Mấy người có để lại không! Không để lại thì chúng ta đánh một trận!”“Anh Vọng, trong giỏ này có đồ tốt!”Chu Vọng nhìn sang người thanh niên đột ngột mở giỏ của nhóm Cổ Na ra, gà rừng và thỏ rừng bên trong được bày ra trước mắt mọi người.


Cái này là thịt đấy!Chu Vọng liếm liếm môi, vẻ tham lam hiện đầy trong mắt: “Các người muốn lấy cây anh đào cũng được, đưa đồ trong giỏ cho tôi là được rồi.

”Cổ Na tức đến điên rồi, tung một cú đá xoáy đạp Chu Vọng ngã lăn ra đất, Chu Vọng hò hét kêu la các anh em của mình xông lên đánh nhóm người Cổ Na, nhóm người Cổ Hành Phong nắm chặt tay chuẩn bị đón đánh, Cổ Na thấy bọn họ cũng không chịu thua thiệt thì nhanh chân đạp mạnh lên người Chu Vọng đang định đứng lên, giận dữ nói: “Anh dám cướp thịt của tôi!”Chu Vọng cũng không chịu nhận thua, anh ta nhịn đau nói: “Cây anh đào này là của chung thì thú hoang đương nhiên cũng là của chung! Nếu là đồ của chung thì các người đừng hòng cầm đi!”Cổ Na lạnh lùng nói: “Nói thế thì lợn rừng cũng là của chung, nếu anh thích thịt như thế hay là để tôi dụ lơn rừng qua đây, đợi các người bắt được lợn rừng rồi chúng tôi sẽ nộp luôn thú hoang trong giỏ, đến lúc đó người cả thôn đều biết Chu Vọng anh giỏi, có được không?”Chu Vọng nghe thấy thế thì có hơi sợ, vị trí hiện tại của bọn họ thực sự là đang ở giữa rừng, nhưng nghĩ đến việc trước đây từng bắt được lợn rừng, anh ta run rẩy nói: “Cô đừng có lừa tôi, ngọn núi này không còn lợn rừng nữa rồi.

”“Thật ư?”Cổ Na đột nhiên đứng thẳng người, đưa tay lên môi tạo ra những âm thanh kỳ quái khiến mọi người xung quanh bị dọa một phen, đợi đến khi Cổ Na thả tay xuống, mọi người nghe thấy tiếng lợn rừng kêu từ xa truyền đến thì mặt ai nấy cũng trắng bệch.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi