[THẬP NIÊN 70] NHẬT KÝ GIẢM BÉO CỦA HỒ YÊU

Nội tâm cảm khái một trận, Đàm Ngọc Dao đi lại giày vào trở về căn phòng nhỏ bé ngủ một lát. Lúc tỉnh lại một lần nữa, mặt trời ở bên ngoài đã không còn độc như ban nãy nữa.

Cô mang quần áo mà mình đã thay ra cùng với những bộ quần áo bẩn tìm được trong phòng cho hết vào trong chậu. Bê chậu đi ra phía sau nhà.

Dòng chảy của khe suối không nhỏ, những hộ gia đình sống ở bên cạnh khe suối này đều giặt quần áo ở đây. Nước để ăn uống thì lấy ở hai cái giếng sát cạnh cổng thôn.

Đổ hết quần áo bẩn ở trong chậu xuống đất, Đàm Ngọc Dao lúc này mới phát hiện không có bột giặt quần áo, cũng không có xà phòng. May mà nguyên thân đã từng giặt quần áo qua rồi. Trong ký ức của cô ấy, giặt quần áo, sử dụng nước cây bồ kết. Được đặt dưới chạn bát ở trong phòng bếp.

Đàm Ngọc Dao lại quay người đi vào phòng bếp, đổ một bát nhỏ ra. Ngâm hết quần áo vào trong nước.

Tổng cộng có bảy bộ quần áo, giặt suốt ba tiếng đồng hồ.

Lấy nước, vò quần áo, nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại vắt hết nước bẩn ra lấy nước lại một lần nữa. Mệt đến mức tay cô tưởng chừng như sắp đứt ra đến nơi rồi. Quần áo giặt xong mới được thông qua kiểm tra.

Bê chậu quần áo nặng nề trở về nhà, Đàm Ngọc Dao tê liệt mất một lúc lâu sau mới chống đỡ cơ thể bò lên mang quần áo ra ngoài sân vắt lên dây phơi.

Cơ thể này quả thực là làm tốn nhiều sức lực quá, bản thân cô ở thời hiện đại cũng rất to béo, thế nhưng cũng vẫn là một cô béo linh hoạt. Nào có giống cơ thể này, chỉ hoạt động một lúc thôi liền hổn hển thở không ra hơi.

“Thất Vĩ, cơ thể này không bị mắc bệnh gì đấy chứ?”

“Không có, chỉ là có chút suy dinh dưỡng, lại cộng thêm thiếu máu, kiến nghị ăn thêm nhiều lương thực phụ.”

Đàm Ngọc Dao: “...”

Suy dinh dưỡng mà vẫn có thể béo được thành cái mức này….

Nói tới suy dinh dưỡng, bụng của Đàm Ngọc Dao liền bắt đầu sôi lên sùng sục. Buổi sáng chỉ ăn một bát cháo, buổi trưa thì nhịn không ăn gì. Lúc này bụng của cô đã sớm xẹp lép cả rồi.

Trong phòng bếp ngoại trừ nửa bao gạo tấm, thì chỉ còn có một bao khoai lang. Nhóm lửa thì cô không dám, trực tiếp rửa mấy củ khoai lang, cầm dao cạo sợ qua lớp vỏ liền bắt đầu gặm nhấm.

Khoai lang sống giòn giòn, ngọt nhẹ. Giống như thể đang ăn trái cây vậy. Mùi vị cũng không tệ lắm. Quả thực là không biết tại vì sao mà nguyên thân lại ghét bỏ đến vậy.

Gặm xong một củ khoai lang, bụng cuối cùng cũng không sôi lên nữa rồi. Cả người vừa mỏi vừa đau, cô quyết định đi nằm một lúc.

Đàm Ngọc Dao mệt mỏi thật sự, vừa mới nằm xuống giường chưa được mấy phút đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, Đàm Dục Dân bước vào trong cửa nhà trước. Vừa bước vào đến trong nhà liền ngửi thấy mùi bồ kết nhè nhẹ thoang thoảng. Đặt cái sọt ở trong tay xuống quay đầu lại nhìn một cái, trên dây phơi được vắt một hàng quần áo, toàn bộ vẫn còn đang nhỏ giọt nước.

Gia đình chỉ có mỗi con gái ở nhà một mình, ai là người giặt thì cũng không cần phải đoán.

Đàm Dục Dân hô lên hai tiếng cũng không có ai đáp lời, đi tới bên cạnh cánh cửa sổ khép hờ của căn phòng phía Tây ngó vào trong nhìn, con gái đang ngủ ngon vô cùng. Chỉ đành nhịn lại yêu thương trong lòng quay người đi đến phòng bếp. Kết quả nhìn thấy vỏ khoai lang trong thùng nước gạo. Nghĩ tới hôm nay con gái đem cơm mang hết tới ngoài ruộng cho mình và con trai, một mình ở nhà ăn khoai lang. Trái tim xoắn xuýt hết cả lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi