[THẬP NIÊN 70] NHẬT KÝ GIẢM BÉO CỦA HỒ YÊU

Đàm Ngọc Dao gật đầu, có chút ngại ngùng nói: “Vốn dĩ cháu muốn tự mình ở nhà làm xong trước. Thế nhưng cháu không dám mổ cá.”

Trương Tiểu Lệ vừa nghe thấy vậy thì bật cười.

“Lá gan này của cháu giống y hệt với mẹ cháu vậy, để thím mổ giúp cho cháu.”

Nói xong liền cầm con dao làm bếp đi ra, hai ba nhát liền đánh xong vẩy cá, mổ xong phần bụng. Những việc còn lại thì để cho Đàm Ngọc Dao xử lý nốt.

Xác nhận xong Đàm Ngọc Dao sẽ tự mình dán bánh, bà ấy mới trở về nhà mình từ cửa sau.

Tiễn Trương Tiểu Lệ rời đi xong, Đàm Ngọc Dao lập tức bắt tay vào làm việc. Làm canh cá trước sau đó sẽ dán bánh sau. Trong nhà không có rượu nấu ăn cũng không có gừng. Cô chỉ đành có thể vớt vừng ngâm ở trong hũ dưa chua ra cắt thành hai lát mỏng.

Lúc rán cá cô không dám cho quá nhiều dầu, chỉ dùng đũa chấm lấy vài giọt. Sợ hai người kia sẽ đau lòng. Mặc dù là như vậy, món canh cá kia vẫn thơm đến mức làm cho cô nuốt nước miếng không ngừng. Trước đây cô cũng không thích ăn canh cá lắm, cứ luôn cảm thấy mùi tanh. Thế nhưng hiện tại, cô cảm thấy cả cái nồi canh cá này bản thân cũng có thể ăn hết được ấy chứ.

Chỉ lo chính mình không thể nhịn được, Đàm Ngọc Dao nhanh chóng đậy nắp nồi lại. Rút ra hai thanh củi từ trong lòng bếp. Để ngọn lửa từ từ nhỏ đi.

Trước lúc mặt trời xuống núi, hai người đàn ông cuối cùng cũng đã trở về.

“Mùi thơm quá…”

Gương mặt của Đàm Thanh Sơn còn chưa rửa, trực tiếp chạy vào trong phòng bếp. Vừa mở nắp nồi ra, trực tiếp trợn mắt há hốc mồm.

“Em gái, đây đều là em tự mình làm hết sao?”

“Sao có thể chứ, cá là do thím Trương mổ giúp cho em đấy, bột cũng là thím ấy giúp em trộn.”

Đàm Ngọc Dao thấy hai người trở về rồi, nhanh chóng lấy bát tô sứ lớn ra đổ canh. Bảo anh trai cô nhanh chóng đi rửa mặt rửa tay.

Đàm Thanh Sơn lập tức cầm lấy khăn đi tới khe suối.

Còn lại một mình Đàm Dục Dân đứng thờ người ra ở trước cửa. Kể từ sau khi vợ ông qua đời, đã rất nhiều năm chưa được ngửi thấy mùi thơm của thức ăn lúc đi làm trở về rồi.

“Ba, nhanh đi rửa ráy xong ăn cơm thôi!”

Tiếng gọi của con gái đánh gãy đoạn hồi ức của ông. Đàm Dục Dân nhanh chóng đáp lại sau đó cũng đi tới khe suối.

Đàm Ngọc Dao múc xong canh cho nhà mình, lại đi tới chạn bát lấy một cái bát to ra. Đổ hết những thứ còn lại ra bát, chọn hai miếng thịt cá đặt vào. Sau đó lại lấy thêm hai cái bánh. Lúc này mới đi ra khỏi phòng bếp. Vừa hay chạm mặt Đàm Thanh Sơn quay lại.

“Em gái, đây là đang làm gì vậy?”

“Em mang qua cho thím Trương, hôm nay thím ấy tới giúp em trộn bột còn mang theo đường trắng qua nữa. Chúng ta cũng chẳng có gì để cho cả, cũng chỉ có chút đồ ăn này. Bánh với canh của nhà mình em đều đặt ở trên bàn cả rồi, anh mau chóng đi ăn đi.”

Đàm Dục Dân rửa ráy xong quay trở lại nghe thấy những lời này của con gái, vô cùng tán đồng. Trương Tiểu Lệ là một người tốt, con gái nếu như có thể qua lại thân thiết được với bà ấy, cũng là một việc tốt.

“Vậy em nhanh đưa qua đó xong trở về nhé. Anh với ba đợi em.”

“Vâng ạ!”

Đàm Ngọc Dao cẩn thận từng chút một bưng bát canh đi qua khe suối. Lúc này đúng thời điểm đang làm cơm tối, trong thôn nơi đâu cũng đều là khói bếp, ngay đến cả trong không khí cũng mang theo mùi hương của khói lửa. Cũng chính là mùi hương của niên đại này.

Ống khói nhà thím Trương cũng đang bốc khói, Đàm Ngọc Dao đi nhanh hơn vài bước, thấy cửa lớn nhà cô ấy không đóng, cũng liền trực tiếp tiến vào trong.

“Thím ơi…”

Một người đàn ông mặc áo khoác ngắn ở trong sân đang đan sọt bằng những dải tre, nhìn thấy Đàm Ngọc Dao giống như thể là nhìn thấy thứ gì đó hiếm lạ. Tay vẫn tiếp tục đan sọt mắt thì liếc nhìn cô một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi