THẬP NIÊN 70 NỮ PHỤ PHẢN CÔNG


Phương Mỹ Kỳ cũng nổi giận đùng đùng nhìn Diệp Bảo Châu và nói:“Không sai, tối hôm qua cô ta cũng hắt nước vào người tôi ở phòng trà nước, mọi người đều biết cả, sao cô không chịu thôi đi?”Diệp Bảo Châu nghe thế trong lòng thở dài một tiếng, quả nhiên nữ phụ bên cạnh nữ chính đúng là không ổn cho lắm, lời đã nói rõ ràng đến thế rồi mà cô ta vẫn còn nói thay Tống Minh Trân, thiểu năng quá thể, không đỡ nổi.

Cô nâng mắt lên nhìn Phương Mỹ Kỳ:“Nực cười, ai nhìn thấy tôi đổ nước lên người cô ở phòng trà? Là cô làm đổ nước trà, tự làm bẩn áo mình thì có liên quan gì đến tôi? Cô há miệng là vu hại tôi, có tin tôi có thể tố cáo cô với tổ trưởng không?”Phương Mỹ Kỳ đã sớm biết cô mặt dày vô sỉ nhưng vẫn bị cô làm cho tức chết, rõ ràng nước là do cô hắt, bây giờ không những không thừa nhận mà còn cắn ngược lại một miếng đòi tố cáo, đúng là quá vô sỉ!Nhưng Lục Thiệu Huy không có khả năng làm chứng cho cô ta, nói ra ngoài cũng vô dụng, mà mấy người tham gia hội ái hữu đó không có một ai nhìn thấy Diệp Bảo Châu hắt nước lên người cô ta, cho nên bây giờ hoàn toàn không có ai nói thay cô ta mà chỉ nhìn cô ta, ánh mắt đó mang theo vài phần nghiền ngẫm.

Cô ta cắn răng, chân nhấc lên định bước một bước nhưng Tống Minh Trân lại trực tiếp kéo cô ta về.


Cô ả đã cảm giác được vô cùng rõ ràng rồi, Diệp Bảo Châu này cách biệt một trời với trước kia, Diệp Bảo Châu của trước kia chỉ cần vài ba lời đã bị chọc giận, cũng rất dễ trấn an, nhưng từ sau tối hôm trước tất cả đều đã thay đổi, tuy rằng bộ dáng vẫn như thế nhưng cô đã trở nên thông minh hơn, cũng biến thành không còn dễ đối phó như vậy nữa.

Bây giờ mọi người đều bị cô ảnh hưởng, đã vào trước là chủ cho rằng chuyện này là cô ả sai khiến Phương Mỹ Kỳ làm, cho nên Tống Minh Trân không thể trở mặt với cô, chỉ có thể dẹp yên tình hình trước, bằng không danh tiếng tích lũy trước kia đều sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Nghĩ đến đây, Tống Minh Trân hít một hơi thật sâu, đi đến trước mặt Diệp Bảo Châu:“Bảo Châu, tôi nghĩ giữa ba người chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng cho dù là hiểu lầm gì thì chúng tôi cũng đều xin lỗi cô, sau này chúng tôi sẽ cố hết sức cách xa cô một chút, đảm bảo sẽ không khiến hiểu lầm lại phát sinh thêm nữa.

”Nhìn thấy Tống Minh Trân chịu thua, trong lòng Diệp Bảo Châu thoải mái, nếu lời cô ả nói là thật vậy ngày tháng sau này của mình cũng sẽ trôi qua êm đềm hơn một chút, chẳng qua vẫn phải cảnh giác, không thể thả lỏng.

Rất nhanh, chuông vào làm trong phân xưởng đã vang lên, Diệp Bảo Châu thấy thế mới bảo:“Đồng chí Tống Minh Trân, người quang minh chính đại không nói lời mờ ám, đây có phải hiểu lầm hay không trong lòng các cô hiểu rất rõ, chẳng qua nể mặt mọi người đều là đồng chí cùng nhau làm việc, tôi sẽ không giở thủ đoạn gì sau lưng giống như các cô, cũng sẽ không làm ra loại chuyện phá hỏng tình đoàn kết này, các cô tự giải quyết cho tốt đi.


”Nghe được lời này, mọi người đều nhìn về phía Diệp Bảo Châu với ánh mắt khen ngợi, cảm thán bây giờ cô là một người rất biết quan tâm đến đại cục.

Nhưng Tống Minh Trân và Phương Mỹ Kỳ lại nghẹn như thể trong họng nhét một cục bông vậy, không ngờ chuyện tối qua đã không vớt được lời gì kết quả còn khiến mọi người có cái nhìn khác về Diệp Bảo Châu.

Nhưng chuông vào làm đã vang lên, bọn họ chỉ đành cười gượng, thầm nghiến răng quay về vị trí của mình.

Tâm trạng của Diệp Bảo Châu không tồi cho nên một ngày làm việc này trôi qua rất nhẹ nhàng, rất thoải mái, đồng thời, từ trong miệng đám người Chu Tĩnh, cô cũng biết Phương Mỹ Kỳ được mấy đồng chí nam mời khiêu vũ, về phần Tống Minh Trân còn nhiều hơn, nhưng người ta là nữ chính trong sách, trong lòng chỉ có mỗi mình Tạ Gia Hòa, hiển nhiên đều từ chối hết rồi.


Buổi tối, cô đúng giờ tan làm, vừa vào cổng đại viện, thím Lưu cách vách đã mỉm cười nhìn cô và bảo:“Chúc mừng cháu nhé, Bảo Châu, cuối cùng cháu cũng sắp kết hôn rồi!”Diệp Bảo Châu nghe thấy thế suýt chút nữa thì trật hông, cô sắp kết hôn á? Cô sắp kết hôn bao giờ, một người trong cuộc như cô sao lại không biết?”Lẽ nào là Lục Thiệu Huy đến cửa cầu hôn?Không phải chứ? Anh gấp như vậy sao?Cô lập tức vung chân chạy về nhà, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng một người phụ nữ truyền ra:“Thật ra điều kiện nhà người ta cũng không tồi, là chủ nhiệm phân xưởng lận, tiền lương một tháng bảy mươi đồng, cho bọn họ gặp mặt một lần trước, nói không chừng Bảo Châu sẽ vừa ý.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi