THẬP NIÊN 70 PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP BÁN HÀNG


Phương Tinh nhìn Hạ Ngôn trong ánh mắt xám xịt, hình như cô có thể lý giải, Hạ Ngôn cảm thấy con đường phía trước vô vọng, nhưng hình như cô không nên quản chuyện của người khác, chỉ có thể gật gật đầu, cất bước đi về phía trước.Nhưng ánh mắt kia của Hạ Ngôn lại không thể bị xua tan ở trong đầu cô, không hiểu sao lại làm cho người ta có vài phần để ý.


Phương Tình không nhịn được quay đầu lại, gọi Hạ Ngôn đang muốn trở về làm việc, giọng nói đè nén rất thấp: "Những ngày đau khổ sẽ luôn phải trôi qua, đừng từ bỏ hy vọng, có lẽ một ngày nào đó, anh có đủ kiến thức thì cũng sẽ trở thành sức mạnh của anh."Thanh âm Phương Tình nhẹ nhàng mềm mại, lại từng chữ từng chữ nói vào trong lòng Hạ Ngôn, Phương Tình nói xong, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đi về phía trước, Hạ Ngôn nhìn bóng lưng Phương Tình đi xa, mặt trời rơi trên đỉnh đầu của cô, khúc xạ ra một bóng dáng muôn màu muôn vẻ.Hứa Thải Liên làm xong việc, sờ sờ túi của mình, buông cuốc trong tay lại đi tìm Trần Sinh.Cô ta lén lút nhìn bốn phía không ai để ý, tay lấy chiếc bánh bao bột mì trắng được bọc trong túi ra, nhét vào túi áo Trần Sinh.Trần Sinh vốn đang thành thành thật thật làm việc, đột nhiên bị nhét đồ, vẻ mặt mờ mịt nhìn mặt Hứa Thải Liên, đưa tay muốn lấy đồ từ trong túi áo ra.

Hứa Thải Liên cuống quít mở miệng:"Anh Sinh, đừng lấy ra, hôm nay nhà em hấp bánh bao bột mì trắng, em vụng trộm lấy cho anh một cái, anh mang về cho Phương Tình ăn."Trần Sinh vừa nghe là bánh bao bột mì trắng, từ trong túi áo lấy ra bánh bao, đưa về trong tay Hứa Thải Liên:"Bánh bao bột mì trắng không phải là thứ mà mọi người trong thôn chúng ta đều có thể ăn được, ý tốt của cô tôi lĩnh, thứ này tôi lại không thể nhận."Hứa Thải Liên nào chịu cầm, trong miệng cũng không ngừng từ chối: "Anh cầm đi, em ở nhà khi nào không ăn được, anh cũng đừng khách khí với rm, anh không ăn, cũng không thể bạc đãi Phương Tình."Trần Sinh kiên quyết không chịu nhận bánh bao bột mì trắng của Hứa Thải Liên, hai người anh đẩy cho tôi, tôi đẩy cho anh, căn bản phát hiện Phương Tình đứng ở phía sau bọn họ từ khi nào.Phương Tình ở xa xa nhìn hai người ở trong cánh đồng bốn phía không một bóng người thì thầm không biết đang nói gì, đi tới gần cũng chưa phát hiện, rất đáng kinh ngạc đấy, Phương Tình cố ý hắng giọng, thanh âm như chuông đồng:"Tôi nói này đồng chí Hứa Thải Liên, cô không lo làm việc cho tốt, chạy đến đất của người khác lôi kéo chồng người khác thì ra thể thống gì?"Hứa Thải Liên bị thanh âm bất thình lình của Phương Tình làm cho hoảng sợ, tay không cầm chặt, bánh bao bột mì trắng rơi xuống đất.

Trần Sinh nhìn thấy Phương Tình rõ ràng cũng có hơi hoảng hốt, Phương Tình thấy được gì rồi? Làm sao có thể nói mình và Hứa Thải Liên lôi kéo, cô có phải hiểu lầm gì hay không?Phương Tình nhìn thấy bánh bao bột mì trắng lăn lộn trên mặt đất, nhiễm đầy bùn, giọng điệu lại cao hơn vài phần: "Ôi, bánh bao bột mì trắng à, đây chính là vật hiếm lạ đó, chậc, Trần Sinh, Hứa Thải Liên này thật đúng là thứ gì cũng nỡ tặng cho anh mà."Phương Tình nói giọng âm dương quái khí, trên mặt Hứa Thải Liên có hơi không nhịn được, sốt ruột giải thích: "Anh Sinh, anh mau giúp em giải thích, em đưa bánh bao mặt bột mì trắng này cho anh vốn là để anh mang về nhà cho Phương Tình ăn, chuyện này em bị hiểu nhầm, bị Phương Tình nói, như em là người không đúng lôi kéo với chồng người khác.


Em là một cô gái chưa chồng, còn chưa hứa hôn, truyền ra ngoài, cha em khẳng định sẽ đánh chết em.”Hứa Thải Liên càng nói càng lo lắng, càng nói càng uất ức, nói đến cuối cùng thậm chí có cả giọng khóc lóc, nước mắt cũng đảo quanh hốc mắt, tùy thời sẽ có thể rơi xuống.Trần Sinh nhất thời không biết nên chống đỡ thế nào, trong lòng anh cũng hoảng hốt, anh hoảng hốt không phải vì Hứa Thải Liên khóc, là vì Phương Tình hình như có hiểu lầm.

Trần Sinh há mồm muốn giải thích, Phương Tình căn bản lại không cho anh cơ hội, Phương Tình khom lưng nhặt bánh bao bột mì trắng lên, tiện tay vỗ vỗ bùn phía trên, đưa lại cho Hứa Thải Liên:"Cô nếu muốn đưa bánh bao cho tôi, cô đến nhà tìm tôi, cô chân thành đến cửa, chẳng lẽ tôi sẽ đuổi cô ra ngoài hay sao? Cô lén lút tìm Trần Sinh trong ruộng, cô có rắp tâm gì, trong lòng cô rất rõ ràng.


Lấy bánh báo của cô về đi, chúng tôi không cần.”Nước mắt trong hốc mắt Hứa Thải Liên tràn ra, cô ta nước mắt lưng tròng nhìn Trần Sinh, đáng thương lau nước mắt: "Anh Sinh, em không biết vì sao Phương Tình luôn có địch ý lớn với em như vậy, em là loại người gì anh rất rõ ràng."Phương Tình nhìn Hứa Thải Liên khóc như một đóa hoa sen trắng thanh thuần, không nhịn được độc miệng mở miệng:“Ôi, hai người đã quen thuộc đến mức hiểu rõ lẫn nhau rồi sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi