THẬP NIÊN 70 PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP BÁN HÀNG


Bánh Nhân Đậu ngốc, cậu không phải là kẻ lừa đảo chứ? Cậu đưa tôi đến thập niên 70, vật chất thì thiếu thốn, sinh hoạt khó khăn, tôi cũng không mặc cả gì.

Chính cậu nói có thể thực hiện một yêu cầu của tôi.

Tôi chết oan như vậy.

Tiền tiết kiệm cũng chưa tiêu hết, đã nói đưa di động cho tôi có thể tiếp tục tiêu tiền, nhưng mà sao không khởi động được?”Bánh Nhân Đậu không thể mô tả tâm trạng hiện tại của mình.


Thực tế, cô bé câm đáng lẽ đã chết trong vụ đuối nước vừa qua.

Cô bé được Trần Sinh cứu một cách không thể giải thích được và sống tạm được một thời gian, tuổi thọ của cô đã cạn kiệt, cơ thể cô không thể chống đỡ được nữa.

Đây là cơ hội để nó đưa ký chủ đến.Nhưng là nó chưa bao giờ tưởng tượng được ký chủ này lại nóng tính như vậy, không muốn giả làm người câm một thời gian, mới đến đã muốn vả mặt người dân trong làng, Bánh Nhân Đậu thở dài thườn thượt:"Điện thoại di động hết pin, tôi đã hứa với cô tôi sẽ làm, tại sao lúc nào tôi cũng nghĩ rằng cô sẽ gây phiền phức cho tôi vậy ký chủ, chúng ta hãy bình thường và sống lương thiện nơi mảnh đất cằn cỗi này được không?"Phương Tình tìm kiếm khắp nhà trên bốn bức tường, cuối cùng cũng tìm được ổ cắm, cắm sạc điện thoại vào, thấy màn hình điện thoại hơi sáng lên, sau đó cô mới yên tâm mà ngồi trở lại giường, hai chân bắt chéo:"Chẳng phải tôi đang sống một cuộc sống bình thường sao? Trước khi đến, tôi đã suy nghĩ làm cách nào để tống khứ người chồng hờ đừng ảnh hưởng đến tốc độ tiêu tiền của tôi.

Nhưng mà vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, cảm thấy chắp vá vậy cũng không tồi."Bánh Nhân Đậu hít một hơi thật sâu, cảm giác bất an không ngừng va chạm trong cơ thể, bất kể nhìn thế nào cũng cảm thấy ký chủ có chút nguy hiểm.

Nó có linh cảm rằng vận đen của nó có thể sắp đến, nó là một hệ thống và nó không nên mềm lòng.Những người trong thôn đứng trước cửa nhà Trần Sinh chậm chạp không muốn rời đi, bọn họ thậm chí còn dựa vào chân tường muốn nhìn vào bên trong, Trần Sinh cau mày đi ra khỏi nhà đất, xoay người đóng cửa lại.Trước đây, cho dù người trong thôn có coi thường anh như thế nào, cho dù họ nói gì, trong lòng anh cũng sẽ không có một tia gợn sóng, nhưng một khi thói quen nhiều năm bị phá vỡ, mầm mống tức giận trong lòng anh bắt đầu phun ra vô hạn.Lời nói của dân làng cũng ngày càng trở nên gay gắt hơn:"Trần Sinh, cậu thật thà quá đi.

Một người câm gả cho cậu và biến thành một mụ la sát.

Không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.""Theo tôi, Trần Sinh cậu kiềm chế chút, bị câm nhiều năm mà tự dưng nói được, tôi chỉ sợ cậu cưới vợ là người hay quỷ đều không rõ.”“Thân thể Trần Sinh vốn đã gầy như vậy và nếu anh bị hút dương khí một lần nữa, anh có thể sống nữa hay không không biết.


Nhỏ câm chính là đồ vật đen đủi, nhất đinh là có ma.

Thật không ngoa khi đuổi cô tôi ra khỏi làng của chúng ta.

"Nắm đấm của Trần Sinh ngày càng chặt hơn.

Lúc đầu anh nghĩ, dân chúng trong thôn đụng mặt nhau suốt, anh không muốn xé rách mặt.Nhưng sự tức giận không thể giải thích được trong lòng anh bắt đầu tụ lại, và vẫn còn hơi ấm của làn da Phương Tình chạm vào vai anh khi anh vùng vẫy.

Tất cả những gì đọng lại trong tâm trí anh là anh nhẹ nhàng đặt Phương Tình xuống giường, nhưng cô lại bĩu môi một cách khó hiểu.Trần Sinh cầm lấy cái gáo trong tay múc một gáo nước vào thùng nước, không hề nghĩ ngợi hắt vào đám người, trong miệng nói to có khí phách:"Hôm nay là một ngày tốt lành, nếu như các người ngoài miệng không thể tích đức, đừng trách tôi trở mặt không nhận ai, tôi tự cưới vợ, các người quản cái gì?"Mấy người dân đứng phía trước bị hắt nước khắp người, trợn mắt ngoác mồm, liên tục lùi về phía sau, miệng càng thêm bức người:"Ôi, thật là tội, thằng bé nghèo, lưng thẳng khi cưới vợ, chúng tôi cũng chỉ có lòng tốt, nhưng tự dưng bị hắt một gáo nước, cái người câm nhỏ đó thực sự không phải là thứ tốt, Trần Sinh một người tốt tính như vậy mà bị cô ta mê hoặc."" Đi thôi, đi thôi, tôi chưa từng nghe nói qua người nào vừa khóc vừa dội nước vào người khác khi họ kết hôn.


Làm ướt quần áo của tôi, đen chết.

"Trần Sinh ném cái gáo trong tay xuống, thấy đám đông vẫn còn chửi thề, anh cầm một cây chổi quét sân to cao ngang người, tự dưng nói một câu:"Phương Tình nói đúng, chết đuối thì biết.

Nếu các người không đi, tôi sẽ cầm chổi đuổi người.”Dân làng nhìn Trần Sinh, người luôn tốt bụng, mặt mày tối sầm như muốn ăn thịt người, rồi họ kéo nhau vài cái, tức giận bắt đầu lui, vừa đi vừa lẩm bẩm:" Chết đuối thì biết, đánh rắm, nhà nghèo không có gì ăn, cưới người điên, chính mình cũng điên.

Hai người điên kết hợp với nhau, về sau lại sinh một điên con, không phải người một nhà không vào một cửa nhà.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi