THẬP NIÊN 70 QUẦN CHÚNG ĂN DƯA TỰ MÌNH TU DƯỠNG

Lý Hướng Vãn vừa khóc làm Vương Tiểu Mai ở lại cũng không được mà đi cũng không xong, vẻ mặt không biết làm sao, cũng may Lý Hướng Vãn khóc một lát liền khôi phục lại, nhìn Vương Tiểu Mai, khóe mắt ngấn nước cười nói: "Ta chỉ là nhớ nhà."

Vương Tiểu Mai nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, nhất thời lòng đồng tình nổi lên, an ủi nói: "Đừng khổ sở, ai cũng có lúc yếu ớt, chưa biết chừng ngày nào đó chúng ta đều có thể trở về, cháo này... ngươi còn uống không."

Lý Hướng Vãn lắc đầu, nhu nhược nói: "Cảm ơn, mới vừa ăn no, uống không nổi."

Vương Tiểu Mai gật gật đầu, sợ em gái này lại khóc lên, nàng cũng không phải người biết an ủi người khác, ngẫm lại vẫn là nhanh chóng rời đi, ngốc ngốc nói: "Vậy ngươi mau ngủ đi, ta giúp ngươi đóng cửa lại, ta về trước."

Lý Hướng Vãn lại nói lời cảm ơn, làm cho Vương Tiểu Mai còn rất ngượng ngùng, chỉ trong chốc lát như vậy đã bị cảm ơn bao nhiêu lần rồi.

Vương Tiểu Mai từ chỗ Lý Hướng Vãn đi ra, đi ngang qua cửa phòng Lâm Ngọc Trúc, thấy người đang ở phòng bếp rửa bát, liền đi tới nhỏ giọng nói thầm: "Ngươi biết không, vừa rồi Lý Hướng Vãn khóc nha, rối tinh rối mù."

Lâm Ngọc Trúc đem bát rửa xong để một bên cho ráo nước, khó hiểu nhìn Vương Tiểu Mai nói: "Khóc cái gì nha? Ngươi bắt nạt nàng?" Sao nào, tiểu pháo hôi đột nhiên bị giảm trí thông minh.

Vương Tiểu Mai xụ mặt nhìn Lâm Ngọc Trúc không nói lời nào, nàng là loại người này sao.

Lâm Ngọc Trúc khẽ cười một tiếng, nói: "Tiểu Mai tỷ ~"

"Hừ, nói là nhớ nhà."

Động tác rửa bát của Lâm Ngọc Trúc ngừng lại, trong mắt hơi ảm đạm, nhà..... thở dài.


Rất nhanh lại như không có chuyện gì nói: "Ừ, nhân chi thường tình."

"Aiz, cũng không biết khi nào chúng ta có thể trở về thành phố." Vương Tiểu Mai vẻ mặt phiền muộn nói.

Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm Vương Tiểu Mai hồi lâu, kiên định nói: "Chỉ cần ngươi không gả chồng, chắc chắn có thể trở về."

Chỉ sợ ở giữa xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Vương Tiểu Mai dựa vào cánh cửa lắc đầu cảm thán, "Gả chồng có cái gì tốt."

Lâm Ngọc Trúc...... Ngươi lúc trước còn không phải là như vậy.

Một đêm này Lý Hướng Vãn thật lâu không thể đi vào giấc ngủ.....

Ngày thứ hai lúc mặt trời từ từ dâng lên, Lý Hướng Bắc vội vàng chạy tới chuẩn bị nấu cháo cho Lý Hướng Vãn, tới hậu viện, phát hiện người đã dậy, đang tự mình nhóm bếp.

Lý Hướng Bắc có chút xấu hổ đứng ở kia, không biết nên làm thế nào cho phải.

Lý Hướng Vãn khẽ thở dài, nói với hắn: "Vào đi, ta có mấy lời muốn nói."

Lý Hướng Bắc nhắm mắt theo đuôi đi theo Lý Hướng Vãn vào phòng.


"Đầu, đỡ hơn chút nào chưa?" Lý Hướng Bắc không biết nói cái gì, chỉ có thể mở miệng quan tâm hỏi.

Lý Hướng Vãn sờ sờ băng gạc trên trán, gật gật đầu, nói: "Không còn choáng váng nữa."

Hai người trầm mặc hồi lâu.

Lý Hướng Vãn mở miệng nói: "Ta suy nghĩ rất lâu, phát hiện chúng ta tuổi không lớn, tâm tính vẫn là chưa trưởng thành." Lời này của nàng chủ yếu là nói Lý Hướng Bắc.

Lý Hướng Bắc mím chặt môi, nhìn Lý Hướng Vãn, rõ ràng là không phục.

Lý Hướng Vãn tránh đi ánh mắt hắn, cúi đầu xuống từ từ nói: "Ngươi có thể đối với chuyện chung thân đại sự của ngươi làm chủ được mấy phần? Nếu là gia đình bình thường cũng liền thôi, nhưng ngươi không phải.

Giống như Vương Dương, ngươi cũng thấy rồi, trong nhà nói đính hôn liền đính hôn, Lý Hướng Bắc, ta không muốn khom lưng cúi đầu đi đón ý nịnh nọt ai, ta vốn là có thể sống tùy ý, chúng ta chỉ làm bạn bè bình thường đi."

Bọn họ gặp được nhau quá sớm, sớm đến nỗi nếu không ai mạnh lên, thì tình yêu như vậy có thể đi được bao xa.

Lý Hướng Bắc sắc mặt càng thêm cứng đờ, giọng nói có chút không cam lòng: "Ta có thể làm chủ."

Lý Hướng Vãn nâng mắt lên lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, thanh âm không gợn sóng hỏi: "Có thể làm chủ, vậy người nhà ngươi sẽ thấy thế nào về ta? Ngày ấy trong lòng ngươi không có gì kiêng kị sao?


Tồn tại của ta giống như là một người kéo chân sau, ta không muốn như vậy. Người nhà ngươi nếu không đồng ý chúng ta, ngươi làm sao bây giờ?"

Lý Hướng Bắc ngẩn ra một lát, đột nhiên có chút lực bất tòng tâm.

"Chờ khi ngươi chân chính có thể làm chủ, ngươi còn có tình ta còn có ý, khi đó rồi nói sau, hiện tại, chúng ta cũng không biết tương lai sẽ như thế nào." Làm sao có tư cách nói chuyện yêu đương.

Lý Hướng Vãn nói đến đây, đột nhiên cảm thấy lúc trước là nàng bốc đồng, ngay từ đầu không nên nghĩ đơn giản như vậy.

Người trước mắt chung quy...... vẫn là quá non nớt, nàng cũng...... quá yếu, nếu nàng vẫn là thân thế kiếp trước thì hai người có lẽ còn có khả năng.

Lúc này nàng cùng hắn, rốt cuộc vẫn là kém hơn.

Ngày ấy Lý Hướng Bắc vẫn như cũ thất hồn lạc phách rời đi, không ai biết hai người đã nói chuyện gì.

Nhà chung cho thanh niên trí thức đột ngột thiếu mất ba người, lãnh đạo thôn chỉ đơn giản bàn giao hai câu, nói là ba người đã được điều đi nơi khác, thôn dân nhất thời còn rất vui vẻ, thiếu đi ba thanh niên trí thức, liền ít đi ba người chia lương thực với bọn họ.

Các thôn dân cũng có người lén lút suy đoán.

Rốt cuộc Triệu Ái Đảng ngày đó chính là bị đồng chí công an mang đi, Tống Chí Cao cùng Chu Nam lại đột nhiên không thấy bóng dáng, suy nghĩ kỹ càng thì rất có ý vị sâu xa, chỉ là không thể nào kiểm chứng, mọi người bàn tán một thời gian rồi thôi.

Lâm Ngọc Trúc chỉ biết Triệu Ái Đảng và Tống Chí Cao, cũng không biết Chu Nam như thế nào, người Lưu gia dường như bốc hơi chỉ sau một đêm, không thể tìm ra tung tích.

Thật lâu về sau nàng mới biết phần lớn tiền vàng buôn lậu của Tống gia còn trợ giúp gián điệp trốn ra ngoài biên giới, Lưu gia xem như là công cụ kiếm tiền của bọn họ cũng là vỏ bọc che giấu tai mắt.

Không nghĩ tới phút cuối thông minh quá bị thông minh hại, thua bởi quân cờ của mình.


Quan hệ giữa Lâm Ngọc Trúc, Vương Tiểu Mai cùng Lý Hướng Vãn sau ngày đó cũng không phát triển thân thiết gì, ba người gặp mặt cũng chỉ là so với bình thường tốt hơn một ít, thời điểm chào hỏi thì tự nhiên hơn một ít, ngẫu nhiên có thể ngồi cùng nhau tán gẫu vài câu.

Làm Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai không hiểu chính là mối quan hệ giữa Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn.

Bảo làm lành rồi lại không giống, bảo chưa làm lành thì cảm giác mối quan hệ giữa hai người lại không giống dĩ vãng, dường như quay trở về như lúc ban đầu.

Triệu Hương Lan lại lần nữa quay về tiền viện, nàng vốn tưởng rằng chị em Đổng gia sẽ ra sức cười nhạo nàng, lại không ngờ khi nàng bước vào cửa, chị em Đổng gia chỉ là cười lạnh một chút, cũng không nói bất kỳ lời lạnh nhạt nào.

Đợi người ở tiền viện tề tựu đủ, Đổng Điềm Điềm nói: "Mọi người đều ở đây, ta có chút lời muốn nói, ta và em gái tính toán tách ra ăn riêng, không cùng mọi người kết nhóm, các ngươi suốt ngày ra ra vào vào không cố định, chúng ta sợ, nên không kết nhóm nữa."

Trương Diễm Thu nghe xong trong lòng cực kỳ cao hứng, mấy ngày nay dưới dâm uy của hai chị em này, nàng nhận hết châm chọc mỉa mai, lúc này rốt cuộc cũng thoát khỏi.

Triệu Hương Lan đồng thời cũng lặng lẽ ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Nàng lúc này kỳ thật cũng không có tâm tư đấu võ mồm với chị em Đổng gia, trong lòng nàng càng nhớ thương hơn chính là Chu Nam còn có thể trở về hay không.

Vương Dương thật ra có chút xấu hổ, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Chỉ thấy Đổng Điềm Điềm giống như người chị cả nói với hắn: "Ngươi cùng em gái ta chung quy chỉ là đính hôn, không cần phải ăn chung, nhìn không đẹp nghe cũng không hay."

Mọi người trong phòng thần sắc khác nhau, lời này là có ý gì? Có cảm giác như đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Cứ như vậy tiền viện dường như cũng gió êm sóng lặng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi