THẬP NIÊN 70 QUẦN CHÚNG ĂN DƯA TỰ MÌNH TU DƯỠNG

Thật là người tính không bằng trời tính, trăm triệu không nghĩ tới, vẫn là bị tóm gọn.

Lâm Ngọc Trúc ngửi ngửi không khí bốn phía, không thể nào, mùi hương không nồng lắm mà.

Vương Tiểu Mai ôm cánh tay vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Ta biết ngay là ngươi muốn nửa đêm ăn vụng."

Lâm Ngọc Trúc......

Hiện tại nói thật ra có nghĩ tới đưa cho đối phương một ít, không biết có tin không?

Cứ như vậy, Vương Tiểu Mai cũng lấy ghế nhỏ lại đây, hai người ngồi bên cạnh bếp lò âm thầm lặng lẽ ăn củ cải đường nướng, củ cải đường nướng xong ngọt lịm, ăn vào tâm trạng cũng tốt lên.

Ăn xong rồi, Vương Tiểu Mai che ngực nói: "Aiz, chỗ này ăn đều là tiền."

Lâm Ngọc Trúc...... Cũng không thấy ngươi ăn ít hơn.

Ngày tiếp theo nhàn tới không có việc gì làm, Lâm Ngọc Trúc ôm một bọc táo đỏ và kẹo trái cây đi nhà Trần thẩm cách vách tìm tiểu Cẩu Đản.

Cẩu Đản chảy nước mũi chớp đôi mắt to ngốc manh nhìn Lâm Ngọc Trúc, ngơ ngác nói: "Lâm tỷ tỷ ngày đó không sao chứ, ngươi cùng tiểu Tống thanh niên trí thức yêu đương sao? Hắn đánh ngươi, không nên tiếp tục yêu đương với hắn, ngươi nếu là không tìm được ai có thể chờ ta, lớn lên ta cưới ngươi."

Lâm Ngọc Trúc thiếu chút nữa cười phun, cười tủm tỉm dỗ Tiểu Cẩu Đản nói: "Cẩu Đản nha, việc này ngươi đã nói với những ai nha?"


"Tiểu Mai tỷ tỷ không cho ta nói ra ngoài, ta chưa nói với ai cả."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, ôn hòa thân thiện dỗ dành Tiểu Cẩu Đản nói: "Cẩu Đản của chúng ta thật ngoan, lại đây, Lâm tỷ tỷ cho đệ một bọc táo đỏ ăn."

Tiểu Cẩu Đản vừa nghe thấy táo đỏ đôi mắt lập tức sáng lên, khờ khạo cười.

Lâm Ngọc Trúc đem táo đỏ trong túi bỏ hết vào túi quần của Cẩu Đản, vỗ vỗ hắn lại tiếp tục dỗ dành: "Lâm tỷ tỷ không cùng Tống thanh niên trí thức nói chuyện yêu đương, việc này không thể đi ra ngoài nói bậy bạ nha."

Tiểu Cẩu Đản ngửa đầu, không hiểu lắm, đều nói Trư Bát Giới cõng vợ, vậy nếu không phải là đối tượng thì sao Tống thanh niên trí thức lại cõng Lâm tỷ tỷ.

Lâm Ngọc Trúc cũng không biết cậu nhóc này nghĩ cái gì, vì thế tiếp tục dỗ hắn nói: "Ngươi không nói bậy bạ ra ngoài, tỷ tỷ liền cho ngươi một nắm kẹo trái cây được không?"

Cái này thì tiểu Cẩu Đản hiểu rõ ràng, không ngừng gật đầu.

Vì thế Lâm Ngọc Trúc lại cho tiểu Cẩu Đản một nắm kẹo, Cẩu Đản lúc này cực kỳ nhanh trí nói: "Lâm tỷ tỷ ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không nói bậy, Lâm tỷ tỷ căn bản không có cùng Tống thanh niên trí thức hẹn hò, ngày đó hắn chưa từng tới."

Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm vuốt đầu nhỏ của Cẩu Đản, vừa lòng gật đầu nói: "Không tồi, không tồi, về sau biểu hiện tốt Lâm tỷ tỷ còn cho ngươi ăn ngon, tuy nhiên, Cẩu Đản, nếu ngươi nói lỡ miệng, ta sẽ đem mấy thứ này thu, hồi, lại."

Tiểu Cẩu Đản lập tức bảo đảm sẽ không nói ra ngoài, ngay cả mẹ hắn hắn cũng không nói, hắn không có tiền để mua kẹo trái cây trả cho Lâm tỷ tỷ.

Tiểu Cẩu Đản nghĩ hắn không thể còn nhỏ như vậy đã mang nợ.

Giải quyết xong tiểu Cẩu Đản, Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai tiếp tục lên núi hái thổ sản, sau mấy ngày, thu hoạch rất khá, các nàng còn tìm được một cây hạch đào, chỉ là lột lớp vỏ bên ngoài lột đến đen cả tay, Lý Hướng Vãn nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ rời đi.

Chờ đồ khô phơi được tương đối, Lâm Ngọc Trúc chuẩn bị một túi nhỏ hạch đào và một túi nhỏ quả phỉ, lại thêm một túi nhỏ táo đỏ, cùng với một túi lớn gạo kê, tất cả bỏ hết vào bao tải rồi đi thị trấn.

Hiện tại nước đường trong tay còn dư lại không nhiều, dù không nhận được tin của Lý Mập Mạp, thì Vương Tiểu Mai cũng không tính toán đi thị trấn, thấy Lâm Ngọc Trúc muốn đi, quan tâm hỏi xem có cần nàng đi cùng không.

Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một chút, nếu thật xảy ra chuyện, đi cùng cũng là thêm một người bị liên lụy vào, còn không dễ trốn.

Không để Vương Tiểu Mai đi cùng.

Lúc gửi kiện hàng nàng còn bỏ vào bên trong một tờ giấy, cực kỳ lưu manh mà viết, hết thảy mạnh khỏe, đừng nhớ mong, không tìm đối tượng.

Không thêm bất kỳ câu giải thích nào cả.

Cũng không biết lúc mẹ Lâm nhìn thấy tờ giấy này sẽ có cảm tưởng gì.


Lại nói cũng không phải nàng vẫn luôn kéo dài không gửi đồ về nhà, chỉ là chưa tới thu hoạch vụ thu đã gửi đồ về khó tránh khỏi chọc người khác nghi ngờ, thu hoạch vụ thu xong thì dễ nói hơn nhiều, muốn gửi chút đồ gì cũng không quá đột ngột, chỉ là không tính tới phí vận chuyển qua bưu điện.

Sau khi cân nhắc kỹ càng, Lâm Ngọc Trúc dự định chờ đợt sóng gió này qua đi mới đưa hàng đến chỗ mấy vị đại nương, lần này nàng tới thị trấn mơ hồ cảm thấy bầu không khí không ổn.

Luôn cảm thấy toàn bộ đường phố yên tĩnh hơn nhiều.

Không có việc gì một thân nhẹ nhàng, Lâm Ngọc Trúc tính toán về thôn luôn, nửa đường trùng hợp đụng phải Lý Mập Mạp đang vội vã, Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu gọi hắn lại.

Lý Mập Mạp có chút hoảng hốt dừng lại, lúc nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc, mới hồi phục tinh thần lại, tâm sự nặng nề nói: "Em gái, sao ngươi lại tới trấn trên?"

Lâm Ngọc Trúc thấy hắn như vậy giống như có chuyện gì đó, hỏi: "Mập Mạp ca ngươi không sao chứ."

Lý Mập Mạp thở dài, nói: "Không có việc gì, chỉ là ca ta bị thương, lúc này còn đang nằm viện."

Lâm Ngọc Trúc không nén được kinh ngạc, hỏi: "Không có việc gì đi?"

Lý Mập Mạp lắc đầu, nói: "Tối hôm qua đã cứu trở về, sáng nay đã tỉnh, bác sĩ nói tỉnh rồi thì không có gì đáng ngại, ta tranh thủ lúc hắn ngủ trở về nấu chút cháo, đang chuẩn bị mang đến."

Lâm Ngọc Trúc nghĩ nghĩ, nói: "Mập Mạp ca, ta đi cùng ngươi đi thăm Thẩm đại ca đi."

Lý Mập Mạp lúc này cũng không có lòng dạ nào nghĩ nhiều, gật gật đầu, dẫn theo Lâm Ngọc Trúc đi bệnh viện.

Ở trên đường, Lâm Ngọc Trúc nói bóng gió hỏi hai câu, đại khái hiểu được lý do tại sao lại bị như vậy.

Tống gia và Lưu gia còn dư lại mấy đầu mục không lớn không nhỏ, tra xét ra thì trong tay đều dính án kiện, việc thương thiên hại lí có thể nói là làm không ít.

Những người này đều chạy trốn đến nông thôn, Thẩm Bác Quận gần đây lại bắt đầu khắp nơi tuần tra tung tích của mấy người này.


Thời điểm cùng cảnh sát trong ngoài giáp công liền bị thương.

Cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời, lúc cứu chữa tuy rằng có chút hung hiểm, nhưng người xem như là đã hoàn toàn cứu về rồi.

Thời điểm Lâm Ngọc Trúc tiến vào phòng bệnh, Thẩm Bác Quận vừa lúc tỉnh lại, sắc mặt có chút tái nhợt, chắc là lúc ấy chảy không ít máu.

Khi Thẩm Bác Quận nhìn thấy nàng, mắt phượng đen nhánh dường như sáng hơn vài phần, hướng về phía nàng hơi hơi mỉm cười.

Người đẹp ốm yếu, chết tiệt, làm cho trong lòng Lâm Ngọc Trúc nhảy nhảy.

Thẩm Bác Quận giãy giụa muốn ngồi lên, có thể là đã động đến miệng vết thương, không khỏi mím môi, Lý Mập Mạp vội vàng đi qua đem cháo đặt trên bàn, đỡ hắn ngồi dậy.

Lâm Ngọc Trúc cứ như vậy đi tay không tới thăm bệnh, nàng vốn nghĩ, nàng chỉ là một thanh niên trí thức nghèo có thể mua được cái gì, nghĩ rằng đối phương cũng không thể nói lý với nàng.

Lúc này lại có chút chột dạ là chuyện như thế nào.

Lâm Ngọc Trúc nhẹ nhàng đi lần vào, ngồi ở trên ghế bên cạnh giường bệnh, từ trong túi lục lọi, móc ra một nắm táo đỏ đem đặt trước người Thẩm Bác Quận, cười hì hì nói: "Nào, ăn một chút cho bổ máu."

Thẩm Bác Quận ho nhẹ một tiếng, nói: "Vẫn là lấy về cất đi chính mình ăn, ta ở đây có."

Lâm Ngọc Trúc ha ha cười, có chút khô khan nói: "Một chút tâm ý, một chút tâm ý."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi