Tần Mộng Lan lại bị mắng xấu, giận dữ gầm lên: “Tao nói không sai, nếu không phải Kiến Nhân có lòng tốt cưu mang mẹ mày, nói không chừng hiện tại mẹ con nhà mày đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”
“Mẹ tôi có năn nỉ ông ta cưu mang mình à?”
“Mẹ tôi bảo ông ta ăn cắp tiền của mẹ tôi à?”
“Nếu không có tên khốn nạn này lừa gạt mẹ tôi, cho dù mẹ tôi có mất trí nhớ thì cũng có thể dùng tiền mua một căn nhà ở lại nơi này, cũng có thể đến đồn công an báo án tìm kiếm người nhà, hai mẹ con chúng tôi còn cần ở nhà họ Bạch làm trâu làm ngựa làm nô lệ, còn bị đám khốn nạn kia ăn h.i.ế.p chèn ép suốt mười tám năm à?”
Bạch Linh Lung thật sự chưa bao giờ gặp được người nào có lối suy nghĩ giống như bà ta, thật đúng là mặt dày không biết xấu hổ đến cực điểm, mắng chửi bà ta ngay trước mặt Triệu Ngọc Thục: “Nghe nói bà còn là con gái của gia đình cán bộ, hôm nay tôi cũng coi như là mở mang tầm mắt, sự thật đã rành rành trước mắt rồi, vậy mà bà vẫn cứ không phân biệt được đúng sai, chẳng trách bà biết rõ ông ta là người đã có vợ, vậy mà vẫn cứ tung tăng bò lên giường lăng loàn với ông ta, thật đúng là cái thứ mất dạy.”
Mắng bà ta xong, cũng không quên sẵn tiện mắng luôn cha mẹ của bà ta: “Cha mẹ bà có thể dạy dỗ ra một thứ rác rưởi như bà, chắc cũng không phải loại người tốt lành gì, toàn là mấy thứ đồ thất đức mà thôi.”
“Ha, lại còn là cán bộ nữa chứ, đến con gái nhà mình còn dạy không ra hồn, dạy dỗ ra một thứ tam quan vặn vẹo, đạo đức luân tang như thế, đúng là mất sạch mặt mũi cán bộ mà.”
“Nghe nói cái tên rác rưởi Bạch Kiến Nhân có xuất thân lưu manh này cũng rất được mấy người đánh giá cao, toàn là dựa vào mấy người nâng đỡ mới có thể đi đến được như ngày hôm nay.”
“Tôi thật sự rất muốn gặp mặt cha mẹ bà, đi hỏi thử xem rốt cuộc bọn họ có biết được mấy chuyện xấu xa mà tên rác rưởi này làm ra hay không, lại hỏi xem có phải đầu óc bọn họ bị úng nước hay không, là người làm quan, vậy mà lại đi kết thân với một tên lưu manh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-106.html.]
“Ồ đúng rồi, tôi cũng muốn hỏi thêm một câu, bọn họ có biết kết cục của việc quan và cướp cấu kết với nhau không?”
Cô gân cổ lên tức giận chỉ trích, mỗi một câu đều chọc trúng chỗ đau, Triệu Ngọc Thục sợ đến mức mặt mày phát run, bà ta luôn giữ bình tĩnh, nhưng mà giờ phút này bà ta cũng cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Hiện tại cuối cùng bà ta cũng biết được sự lợi hại của Bạch Linh Lung, đang nghĩ đến chuyện muốn nhanh chóng rời đi, thấy Tần Mộng Lan lao ra ngoài còn muốn kêu gào gì đó, lập tức giơ tay tát thẳng vào mặt con gái mình, nổi giận đùng đùng quát: “Câm miệng lại ngay.”
Tần Mộng Lan bị bà ta tát, nước mắt rưng rưng, muốn gọi bà ta, nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng của bà ta dọa cho sợ đến mức không dám phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
“Đáng đời, nếu tôi mà là mẹ của bà thì tôi đã đánh cho bà tàn phế từ lâu rồi, đỡ để bà đi ra ngoài làm cho mình mất mặt xấu hổ hơn.” Bạch Linh Lung trợn trắng mắt nhìn bà ta.
Viện trưởng Triệu đứng ở bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngậm miệng không nói lời nào, không nói rõ mối quan hệ của hai mẹ con nhà họ Tần, để mặc cho Bạch Linh Lung tận tình phát huy.
Cô cũng không phụ sự hi vọng của mọi người, miệng vẫn cứ tiếp tục nả pháo không ngừng: “Xấu như heo, đầu óc lại ngu ngốc không thể nào cứu chữa được, tam quan lại vặn vẹo đến mức không biên giới, tôi mắng bà là rác rưởi cũng sỉ nhục đống rác quá rồi.”
“Còn nữa, bà xấu như thế này, thật sự cho rằng Bạch Kiến Nhân để mắt đến bà là vì thích bà thật sao.”
“Tôi năn nỉ bà đó, bà đổ sạch mớ nước trong đầu mình đi, làm cho mình tỉnh táo lại, đừng có suốt ngày động dục nằm mơ nữa.”
“Ông ta không hề thích bà, có lẽ ông ta hôn bà một phát xong, về nhà sẽ phải nôn mửa ngay đó.”