Bạch Linh Lung đột nhiên lui ra sau một bước, dùng ánh mắt quái dị lại khinh bỉ quan sát ông ta từ trên xuống dưới, đ.â.m trúng vào chỗ đau của ông ta: “Sáng nay mẹ tôi nói cái gì, tôi vẫn còn nhớ rõ đó, tôi cũng nghe hiểu, ông cũng không coi là một người đàn ông, sao lại có thể hiếp…”
“Bùm!”
Cô còn chưa nói xong, Bạch Kiến Nhân đã đột nhiên quỳ gối, tiếng quỳ gối lớn đến mức ngắt ngang lời nói của cô.
Ngay sau đó, ông ta cắn chặt răng, cố nhịn lửa giận lớn tiếng kêu to: “Xin lỗi, là do tôi khốn nạn làm chuyện sai lầm, là tôi, là do tôi làm loạn ở bên ngoài, xin lỗi.”
“Ha, giấu đầu lòi đuôi.” Bạch Linh Lung tiếp tục châm chọc.
Bạch Kiến Nhân tức giận đến mức toàn thân phát run, dùng ánh mắt g.i.ế.c người trừng cô, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, lúc này Bạch Linh Lung đã bị ông ta lăng trì cắt thành ngàn vạn miếng.
Bạch Linh Lung không hề sợ hãi chút nào, hai tay ôm lấy ngực, trực tiếp cười nhạo ngược lại.
Hừ, dù sao thì bị trừng mắt cũng không thiếu miếng thịt nào, ông ta thích trừng thì cứ trừng.
Thấy ông ta quỳ xuống xin lỗi, Tần Mộng Lan lại không nhúc nhích gì, lúc này vẫn cứ coi như rùa đen rúc đầu trốn ra sau lưng Triệu Ngọc Thục, cô trực tiếp lôi bà ta ra quất xác trực tiếp: “Tần Mộng Lan, bà không nghe hiểu tiếng người đúng không? Tôi bảo hai người cùng nhau quỳ xuống đất xin lỗi, chứ không phải là một mình ông ta, hiểu chưa?”
“Bạch Linh Lung, lúc nãy Bạch Kiến Nhân đã nói rất rõ ràng rồi, đây là hành vi của một mình ông ta, không liên quan gì đến Mộng Lan hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-109.html.]
Triệu Ngọc Thục nói đỡ cho con gái, có chút thích hành vi của Bạch Kiến Nhân lúc nãy, nhưng mà bà ta cũng khó hiểu không biết ông ta bị hai mẹ con nhà này nắm điểm yếu gì ở trong tay.
“Tôi biết rồi, bà cũng cho rằng Bạch Kiến Nhân là tội phạm h.i.ế.p dâm đúng không, vậy thì dễ xử lý rồi, tội phạm h.i.ế.p dâm và tội làm tằng tịu gian díu với phụ nữ khác nhau rất nhiều. Theo tôi được biệt, tội h.i.ế.p dâm sẽ bị tử hình, hiện tại tôi lập tức đưa ông ta đi ăn đậu phộng ngay, phiền bà cũng mang theo Tần Mộng Lan đi theo tôi làm chứng.”
Thấy cô làm việc xảo quyệt và hùng hổ dọa người như thế, lửa giận Triệu Ngọc Thục lại càng bùng lên mạnh mẽ: “Đồng chí, cô còn trẻ quá ngông cuồng, như vậy không tốt lắm đâu.”
“Tôi không biết bà và Tần Mộng Lan có mối quan hệ như thế nào, nhưng mà tôi có thể nhận ra bà đang bảo vệ bà ta, tôi thật sự không còn ý kiến gì về phương thức giáo dục này của bà nữa.”
“Bà là người lớn trong gia đình bà ta, không biết dạy dỗ quản lý con cháu trong nhà cũng đã là vô trách nhiệm, bà là lãnh đạo của bọn họ, lại tùy ý để mặc bọn họ tằng tịu gian díu với nhau, phá hư bầu không khí trong xã hội, hiện tại suýt chút nữa đã xảy ra án mạng nhưng bà vẫn còn bao che, bà không chỉ vô trách nhiệm mà còn rất thất bại, bà không xứng trở thành lãnh đạo của các người dân trong thành phố Đàm.”
“Loại lãnh đạo tư tưởng có vấn đề như bà, tôi cũng muốn đi khiếu nại cử báo!”
Nếu bà ta muốn bao che cho Tần Mộng Lan, Bạch Linh Lung cũng đưa bà ta vào tầm ngắm xử lý luôn, cô cũng muốn xem thử rốt cuộc bà ta có dám lấy nhà họ Tần ra làm tiền đặt cược hay không.
Nói xong, cô lại ra lệnh cho Lục Tĩnh Xuyên: “Anh Tĩnh, anh đi điều tra thân phận của người này đi, em muốn viết tin cử báo bà ta cho lãnh đạo ủy ban thành phố, nhờ lãnh đạo thành phố đứng ra làm người phán xử, trả lại công bằng cho nhà của em.”
“Được rồi, lát nữa anh sẽ đi điều tra ngay.”
Lục Tĩnh Xuyên phối hợp cô trả lời, nghe cô gọi mình là “anh Tĩnh”, trong lòng cảm thấy cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Cho dù Tần Mộng Lan có ngu ngốc hơn nữa thì hiện tại cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu bọn họ thật sự đi cử báo, vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc của cha và anh, bà ta hoảng sợ bất an nắm lấy cánh tay của Triệu Ngọc Thục.