Biểu cảm đầy xấu hổ của Bạch Kiến Nhân cứng đờ lại.
“Cái đồ khốn nạn cặn bã này, ông muốn động dục thì đừng có mà động dục ở chỗ này, dẫn theo Mông Lan của ông về ổ chăn của hai người đi.”
“Một đống tuổi rồi, vác hai cái đầu heo ở chỗ này phạm tiện, mấy người không cảm thấy buồn nôn, tôi buồn nôn, tôi thật sự chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như hai người.”
Lúc nãy Bạch Linh Lung thật sự cảm thấy rất buồn nôn, suýt chút nữa đã nôn hết đồ ăn sáng ra ngoài, thấy mấy người phụ nữ đứng nhiều chuyện ở bên ngoài che miệng cười, còn gọi mấy người bọn họ hỏi: “Các bác gái, thím, chị dâu, mọi người đều nghe được đúng không, lúc nãy ông ta động dục kêu một tiếng, có phải mọi người cũng cảm thấy buồn nôn còn hơn cả nuốt phải một con ruồi bọ c.h.ế.t không?”
Mọi người không trả lời câu hỏi của cô, nhưng mà mọi người đều bật cười, còn dùng ánh mắt khinh bỉ vô cùng rõ ràng đánh giá hai tên chó đê tiện khốn nạn này.
Tần Mộng Lan tức giận đến mức n.g.ự.c run rẩy kịch liệt, mặt mày trắng bệch, cuối cùng lại ôm mặt gào khóc.
“Khóc cái gì mà khóc, là cha bà c.h.ế.t hay mẹ bà đi rồi, cả ngày chỉ biết khóc, đúng là quá xui xẻo.”
Bạch Linh Lung sỉ nhục bà ta, lại âm thầm nguyền rủa hai vợ chồng già nhà họ Tần, còn khinh bỉ luôn cả Bạch Kiến Nhân: “Cũng không biết cái thằng ch.ó cặn bà nhà ông có ánh mắt như thế nào, suốt ngày lăn lộn trong một đống phụ nữ, chọn tới chọn lui lại chọn trúng một thứ như thế này, cả ngày bà ta ngoại trừ khóc thì cũng chỉ biết khóc, tôi cảm thấy bà ta đang khóc tang trước cho ông đó.”
“Mày nói xong chưa hả?” Bạch Kiến Nhân tức giận rống cô.
Tiếng nói của ông ta rất lớn, Bạch Linh Lung lại quát càng to hơn, chồng nạnh, rít gào với bọn họ: “Mấy người mới là đủ chưa đó, muốn ly hôn thì nhanh chóng quỳ xuống viết văn bản xin lỗi, không ly hôn thì biến đi cho tôi.”
Một người chiến đấu với hai tên cặn bã!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-111.html.]
Thắng được một cách nhẹ nhàng.
“Quỳ xuống!”
Cuối cùng vẫn cứ là Triệu Ngọc Thục lên tiếng.
Trong lòng Tần Mộng Lan vô cùng kháng cự, nhưng chạm đến ánh mắt lạnh lùng lại đầy lửa giận của mẹ, bà ta sợ đến mức toàn thân phát run, cuối cùng bị buộc bất đắc dĩ khuất nhục quỳ xuống.
Nhưng mà bà ta cũng không ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thủy Tiên, không quá cam tâm tình nguyện nói: “Xin lỗi.”
Đã có lời xin lỗi miệng rồi, Bạch Linh Lung lấy giấy bút ra rồng bay phượng múa viết lại đầu đuôi mọi chuyện diễn ra và lời xin lỗi xuống giấy, sau đó mới quăng cho bọn họ; “Ký tên, ấn dấu tay.”
Đã đến nước này rồi, bọn họ không muốn cũng được, hận cũng thế, chỉ có thể nghe lời làm theo.
Chờ bọn họ ký tên xong, Bạch Linh Lung bảo bọn họ gọi đồng chí của ủy ban nhân dân đến bệnh viện, cuối cùng Bạch Thủy Tiên sảng khoái ký tên, giải quyết thủ tục ly hôn với thằng ch.ó khốn nạn này.
Lúc Bạch Kiến Nhân cầm được giấy xác nhận ly hôn, toàn thân giống như sống lại, nhưng mà ông ta còn chưa kịp vui mừng được ba giây, giọng nói như ma quỷ của Bạch Linh Lung lại vang lên.
“Đồ đê tiện, tên chó khốn nạn, hiện tại hai người cũng đã được như mong muốn rồi, chắc hai người cũng phải đi kết hôn rồi, hai mẹ con chúng tôi cũng sẽ không đến đây uống rượu mừng nữa, hôm nay ở nơi này tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc, cũng tặng cho hai người một câu đối coi như làm quà cưới.”
Bạch Kiến Nhân hoàn toàn không muốn nghe câu đối rác rưởi gì nữa, kéo Tần Mộng Lan muốn đi ngay, nhưng Bạch Linh Lung lại quăng cho bọn họ câu đối mà cô vừa viết xong.
Cô còn đuổi theo bọn họ, dùng giọng nói thánh thót đọc to: “Vế trên: Tiện nhân xứng gà, gắn bó keo sơn. Vế dưới: Kỹ nữ xứng lứa, đến c.h.ế.t không phai. Hoành phi: Đi thong thả không tiễn.”