THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT





Lý Thúy Hoa sợ đến mức túm chặt lưng quần, ký ức bà ta mặc áo n.g.ự.c quần lót chạy như điên trong thành phố Đàm vào mấy ngày hôm trước xông lên trong đầu, trong thành phố Đàm không có ai quen biết cô, mất mặt thì mất thôi, nhưng mà ở Ngưu Giác Loan đều là người quen biết của bà ta, nếu lại diễn ra cảnh đó lần nữa thì bà ta cũng chỉ có thể nhảy sông tự sát.

Bọn họ không dám ngăn cản, Cung Linh Lung bắt cóc người thuận lợi đi ra khỏi phòng, sau khi đi ra khoảng sân rộng rãi rồi, cô buông d.a.o phay xuống, trực tiếp dùng xương bánh chè huých mụ đĩ già này ra ngoài.

“Rầm!”

Cô lại giơ chân đá bay cửa phòng hai mẹ con bọn họ ra.

Trong phòng ngủ ngoại trừ tủ và giường cũ nát ra thì không còn thứ gì hết, đệm chăn trên giường và quần áo trong tủ đều đã cũ nát đến mức không thể nhìn được nữa.

“Hửm? Không có sao?”

Cung Linh Lung tìm tới tìm lui ở khu vực giấu vòng tay, thấy bên trong trống không, lập tức xách theo d.a.o phay đi ra ngoài.

Cô dùng lưỡi d.a.o sắc bén chĩa thẳng vào mụ đĩ già: “Lấy ra đây cho tôi.”

Hiện tại mụ đĩ già đã không còn tiền, còn đang kêu cha gọi mẹ chửi rủa, thấy cô lại đến đây đòi đồ, giọng nói trở nên vô cùng chói tai: “Mày đã đủ chưa hả, mày chỉ đưa tiền cho tao, không cho tao bất cứ thứ gì khác nữa.”

“Bà thật sự chưa từng lấy à?” Cung Linh Lung híp mắt lại.

Mụ đĩ già thật sự không biết hai người bọn họ giấu thứ gì, lúc nãy cũng nhảy cẫng lên: “Bọn mày lén giấu tao thứ gì?”

Bạch Lão Đại và Lý Thúy Hoa đảo mắt lia lịa, thì ra trong phòng hai mẹ con nhà Bạch Thủy Tiên còn giấu thứ tốt, nếu biết trước như thế thì bọn họ đã đi vào lục soát từ lâu rồi.

Cung Linh Lung cũng không trả lời câu hỏi của mụ đĩ già, đảo mắt nhìn về phía hai vợ chồng Bạch Lão Đại, thấy biểu cảm của bọn họ, có lẽ bọn họ cũng không biết chuyện vòng tay, giơ d.a.o phay lên ép hỏi: “Trong hai tháng nay, ngoại trừ lúc ăn tết ra, thằng ch.ó khốn nạn Bạch Kiến Nhân có lén về nhà lần nào nữa hay không?”

“Bọn tao không biết.” Hai vợ chồng Lý Thúy Hoa đồng thanh lắc đầu.

Hai người bọn họ không biết, nhưng mà ánh mắt của mụ đĩ già lại chợt lóe, cũng vừa lúc bị Cung Linh Lung nhìn thấy được.

“Ông ta đi về làm cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-122.html.]

Cung Linh Lung trở tay túm lấy bà ta, kề d.a.o lên cổ bà ta.

“Tao, tao không, không biết.” Mụ đĩ già sợ đến mức trái tim run lên.

“Không biết?”

Cung Linh Lung trực tiếp dùng sống đao vỗ mạnh lên mặt bà ta.

“A!”

Mụ đĩ già sợ đến mức thét chói tai.

Mấy người Bạch Lão Đại cũng sợ đến mức thay đổi sắc mặt, hốt hoảng kêu to: “Bạch Linh Lung, mày đừng có làm gì bậy bạ đó, nếu mẹ của tao có bất trắc gì, tao không để yên cho mày đâu.”

“Tí tách…”

Tiếng nước chảy vang lên, một mùi tanh tưởi chui vào trong lỗ mũi, Cung Linh Lung nhíu mày lại, cúi đầu nhìn thoáng qua, lại thấy mụ đĩ già này lại bị dọa sợ đến té đái.

Thật đúng là ghê tởm c.h.ế.t đi được.

Cung Linh Lung cố nhịn xuống vẻ chán ghét, lại dùng d.a.o phát vỗ lên mặt bà ta, tiếp tục hỏi: “Ông ta quay về làm cái gì?”

“Lấy, lấy, cái gì đó.”

Mụ đĩ già cũng không rõ ông ta lấy cái gì, lúc đó ông ta vội vàng chạy trở về, vào phòng của hai người bọn họ lục lọi gì đó suốt nửa tiếng đồng hồ.

Sau khi ông ta lấy được đồ rồi, còn đưa cho bà ta năm đồng tiền, sau đó đã lén bỏ đi, bà ta thật sự chưa kịp hỏi gì hết.

Cung Linh Lung đã biết, vòng tay đã bị tên chó đẻ khốn nạn kia lấy đi, cô giơ tay quăng mụ đĩ già này xuống đất, từ trên cao nhìn xuống nói: “Mụ đĩ già, bà nghe rõ cho tôi, cái thằng ch.ó tạp chủng mà bà đẻ ra, nếu tôi không làm ông ta c.h.ế.t ở thành phố Đàm thì tôi sẽ không tên là Cung Linh Lung nữa.”

“Mày muốn làm cái gì? Đó là cha của mày, mày không được làm thế với nó…”

Bạch Kiến Nhân là mạng sống của mụ đĩ già, cũng là đứa con trai mà bà ta thương yêu nhất, đời này bà ta còn đang ngóng trong con trai sẽ đón bà ta đến trong thành phố Đàm sống cuộc sống sung sướng nữa kìa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi