“Hộ khẩu của con và mẹ con ở nơi này, cho dù con muốn về nhà ông ngoại của con thì cũng phải quay về làm thủ tục làm giấy chứng minh nữa.” Đại đội trưởng lại nói.
“Cái tên khốn nạn chó đẻ cặn bã nhà họ Bạch kia muốn kết hôn với tình nhân ở bên ngoài của ông ta, ngày hôm qua đã chuyển hộ khẩu của con và mẹ đến thành phố Đàm rồi. Có người làm việc này cho ông ta, có lẽ không có đến trong đội lấy giấy phép đâu.”
Cung Linh Lung âm thầm nói xấu nhà họ Bạch, buộc sách vở và gà lên trên xe đạp, nể tình lúc trước đại đội trưởng cũng đối xử khá tốt với hai mẹ con bọn họ, cô khẽ báo cho ông ấy một chuyện khác.
“Đại đội trưởng, tên khốn kia làm rất nhiều chuyện xấu xa trái pháp luật ở thành phố, đã bị theo dõi rồi, có lẽ trong mấy ngày tới sẽ ra tay bắt ông ta ngay, ông ta chắc chắn sẽ ở tù mọt gông.”
“Hai ông bà già mất nết nhà họ Bạch ngoại tình tằng tịu với người khác là thật đó, công xã và huyện sẽ nhanh chóng đi xuống điều tra bọn họ thôi, chú nhanh chóng tổ chức người trong đội đuổi bọn họ ra Ngưu Giác Loan đi, làm ngay trong chiều, đừng để gia đình xấu xa hư đốn này ảnh hưởng đến việc xét duyệt tiên tiến năm nay của đội.”
Con ngươi của đại đội trưởng co rụt lại: “Con nói thật sao?”
“Mấy năm nay người nhà mẹ đẻ của mẹ con vẫn luôn ở thành phố Đàm tìm kiếm mẹ, hai bên đã nhận nhau rồi, dì của con làm việc ở đồn công an thành phố Đàm, là dì ấy nói cho con biết.”
Cung Linh Lung nói dối vô cùng lưu loát, còn giục ông ấy: “Nhanh lên, phải xử lý xong chuyện này ngay trong chiều nay, nếu chờ nữa thì sẽ muộn đó. Thành phố đã nắm giữ được bằng chứng, lúc trước tên chó đẻ khốn nạn kia cũng làm không ít chuyện xấu ở huyện thành, có lẽ trong huyện cũng đang điều tra, nói không chừng chiều này sẽ đến Ngưu Giác Loan để xác minh tình huống đó.”
“Được rồi, chú biết rồi.”
Đại đội trưởng vội vàng trả lời, lại nói: “Bạch Linh Lung, lần này con với mẹ phải đi rồi, để lại địa chỉ liên lạc cho chú đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-124.html.]
“Chờ bọn con đến thành phố Hán ổn định nơi ở rồi, con lại viết thư gửi về cho chú sau.”
Bạch Linh Lung nói xong, mở cặp sách lấy ra mấy viên kẹo đưa cho mấy đứa nhỏ đám em Hà, sau đó đạp xe đạp chạy đến chuồng bò.
Tối hôm qua cả gia đình Bạch Lão Tam đều ở lại chuồng bò, sáng hôm nay hai đứa con trai của quả phụ Liêu tìm đến cửa, lại đánh nhau với ông ta một trận, bởi vì quả phụ Liêu đã thừa nhận thân phận con riêng của ông ta, còn muốn nhận cả gia đình bốn người bọn họ vào trong nhà ở, việc này hoàn toàn chọc giận hai anh em bọn họ.
Hai đứa con trai của quả phụ Liêu đều là người làm việc thể lực rất giỏi, Bạch Lão Tam không phải là đối thủ của bọn họ, ông ta và Vương Tú Hồng đều bị đánh một trận no đòn.
Thật ra bọn họ cũng muốn đi đến nhà mẹ đẻ của Vương Tú Hồng, nhưng nhà mẹ đẻ của bà ta cách Ngưu Giác Loan ba bốn cái thôn, cách nhau chừng hai mươi dặm, còn xa hơn cả huyện thành, muốn truyền tin cũng chẳng tiện chút nào.
Lúc Cung Linh Lung chạy đến, hai người bọn họ đang nằm rạp trên tấm ván gỗ cũ nát dơ bẩn rên rỉ, ông già họ Bạch không có ở nhà, hai đứa nhỏ trong nhà đã bị nguyên chủ đánh sợ từ lâu, vừa nhìn thấy cô là giống như chuột thấy mèo, điên cuồng bỏ trốn.
Cung Linh Lung bắt lấy con trai của bọn họ để uy hiếp, con trai chính là mạng sống của bọn họ, Bạch Lão Tam sợ con trai bị cô đánh cho tàn phế, bất đắc dĩ lấy ra năm trăm đồng.
Thật ra số tiền của bọn họ dành dùm được cũng không ít hơn mụ đĩ già là bao, chỉ là bọn họ thông minh, từ thành phố Đàm đi về đã có dự cảm chẳng lành rồi, biết sớm muộn gì mụ đĩ già kia cũng sẽ tìm bọn họ tính sổ, cho nên đã giấu tiền đi từ trước.
Lúc bị đuổi ra ngoài, mụ đĩ già không tìm được tiền trên người bọn họ, hôm nay bọn họ bị đánh trọng thương cần tiền khám bệnh, bọn họ cũng kiên quyết không chịu lấy tiền ra, còn buộc ông già họ Bạch lấy tiền mua thuốc cho bọn họ.
Hiện tại cũng đã muộn rồi, Cung Linh Lung còn có chuyện quan trọng cần phải làm, cũng không muốn lãng phí thời gian với bọn họ, cầm theo năm trăm đồng rồi rời đi ngay.