Cô thì dùng lời nói uy hiếp, Lục Tĩnh Xuyên ở bên cạnh đá cửa, anh đá cũng không phải tùy ý đá chơi, mà chỉ đá mạnh vào một vị trí cố định nào đó mà thôi.
Thời buổi này cửa nhà đều không quá chắc chắn, tất cả đều chỉ là cửa gỗ bình thường, khóa cửa không quá chắc, bị anh đá vài cái đã văng ra.
Cửa phòng vừa bị đá mở, Bạch Kiến Nhân và Tần Mộng Lan đều sợ đến mức trốn vào trong phòng ngủ, thậm chí còn bỏ mặc mấy khách khứa và bạn bè trong phòng khách luôn.
Hai người nhanh chóng đi vào nhà, thấy bên trong còn bày hai bàn tiệc thịnh soạn, Cung Linh Lung cười châm chọc, quăng đao lên bàn, tùy ý ngồi xuống ở bên cạnh, vắt chéo chân, bốc một nắm đậu phộng bắt đầu ăn uống.
Cô cũng không thèm để ý đến những ánh mắt khác thường của người khác, nhìn phòng ngủ kêu to: “Hai người tự lăn ra đây hay là muốn đợi tôi ra tay mời ra hả?”
“Hai đồng chí, hai người làm như thế này là tự tiện xông vào nhà dân, đây là vi phạm pháp luật.” Lãnh đạo nhà máy sắt thép từng mở miệng lúc nãy lại lạnh lùng trách mắng.
Cung Linh Lung nhét đậu phộng đã lột vỏ vào trong miệng, lạnh nhạt nhìn ông ta: “Nếu tôi là ông, gặp được loại chuyện này sẽ ngậm chặt miệng lại xem diễn biến tiếp theo như thế nào, người nhà họ Tần còn không thèm đến đây uống rượu mừng, bọn họ không đến đây chống lưng cho cái thứ chó má đê tiện này, ông và bọn họ không thân cũng chẳng thích, ra vẻ đứng ra chứng tỏ làm cái gì chứ.”
“Cô…”
Đối phương nghẹn họng, bên cạnh có người bình tĩnh hơn ông ta, vội kéo ông ta lại nói: “Lão Đặng, ông nói ít thôi.”
Vốn dĩ các hàng xóm bên nhà máy máy móc cũng không thèm đến đây uống rượu mừng, hiện tại lại thấy có trò vui để xem, cũng có không ít người chạy đến, cả đám đều nhao nhao chen lấn ở trước cửa, có một vài người còn chạy hẳn vào trong nhà.
Lý Sùng cũng là một trong số đó, Cung Linh Lung vừa lúc nhìn thấy cậu ta, âm thầm nháy mắt ra hiệu cho cậu ta.
“Thằng chó họ Bạch rác rưởi kia, tôi đếm đến ba, ông lập tức lấy đồ trả cho tôi ngay, hôm nay tôi sẽ cho hai người tiếp tục tổ chức tiệc cưới.”
“Nếu hôm nay ông không mang đồ ra trả tôi, hôm qua là mười cái tát, hôm nay tôi nhất định sẽ tặng cho ông một trăm cái, tôi làm cho ông vác cái đầu heo suốt đời, không còn mặt mũi gặp người nữa.”
Lúc này Bạch Kiến Nhân ở trong mắt ánh mắt lập lòe không ngừng, cô đã biết, mấy người bọn họ đã phát hiện ra rồi…
“Lấy cái gì thế?” Tần Mộng Lan hỏi ông ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-128.html.]
“Một!”
Người bên ngoài đã bắt đầu đếm.
Trong lòng Bạch Kiến Nhân hoảng muốn chết, nhưng ngoài miệng lại hỏi: “Bọn nó lòng tham không đáy, đồ đạc của bà ta anh đã trả lại hết rồi, chỉ còn lại một cái đồng hồ cũ kỹ đã hỏng từ lâu, số tiền anh đưa cho bà ta cũng đã đủ để bồi thường rồi.”
“Hai!”
Cũng không biết Tần Mộng Lan có tin lời ông ta nói hay không, còn tiếp tục thúc giục: “Nếu anh không lấy cái gì của bọn họ, vậy thì đi ra ngoài nói rõ ràng với nó, nhanh chóng tiễn hai tên ôn thần kia đi đi thôi.”
“Bọn họ đã có chuẩn bị sẵn sàng rồi mới đến, nó cố ý đó.”
Bạch Kiến Nhân không dám đi ra ngoài, cảm thấy chí có trốn trong phòng mới an toàn, hoàn toàn quên mất chuyện cửa nhà vừa mới bị Lục Tĩnh Xuyên nhẹ nhàng đá nát, cánh cửa trong phòng này chỉ cần anh đá vài phát cũng sẽ banh thôi.
“Ba!”
Tiếng nói vừa dứt, Cung Linh Lung đứng lên, cầm theo d.a.o đi đá cửa.
Cô đạp một phát, thấy cửa đã hé ra một khe hở, Lục Tĩnh Xuyên kéo cô ra, đá ngược ra sau, răng rắc, cửa gỗ bung ra.
“Không!”
Tần Mộng Lan ở trong phòng sợ đến mức hoảng sợ thét ầm lên: “Cứu mạng, có ai không, cứu mạng.”
Cung Linh Lung giơ con d.a.o trong tay lên hù dọa bà ta, lại xoay người nói với mấy người khách mà Bạch Kiến Nhân mời đến: “Chắc mấy người cũng có quen biết với người nhà họ Tần đúng không, nếu mấy người muốn đi báo công an thì đi nhanh lên, tiện đường mời hai ông bà già nhà họ Tần sang đây luôn, cứ nói là con gái của vợ trước thằng ch.ó khốn nạn họ Bạch này đến tặng quà. Chắc là bọn họ còn chưa biết được gương mặt thật của thằng ch.ó rác rưởi họ Bạch này đâu, bảo bọn họ mau đến đây, hôm nay tôi phải xé ra mặt của thằng ch.ó này xuống, để bọn họ nhìn cho rõ, ông ta là loại người cặn bã khốn nạn đến mức nào.”
“Anh Đặng, mau, mau đi gọi cha của tôi đến đây, mau đi gọi người của đồn công an đến.”
“Con nhỏ Bạch Linh Lung này là người điên, nó điên rồi, mau kêu cha tôi đến đây cứu tôi.”
Tần Mộng Lan sợ hãi, rất sợ cô cầm d.a.o đi vào g.i.ế.c người, lúc này đang cầm một cây thước đề phòng, trốn ở một góc tường run lẩy bẩy.